Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Mắt Mino tối sầm xuống, cô ta đứng lên đến chỗ bừa bộn dưới đất rồi nhặt lấy một chiếc USB giao cho Lý Lệ, “Ở trong này.”

Lý Lệ nhận lấy USB xong thì định đi ra ngoài.

Mino lại gọi cô ta, “Lý Lệ.”

Lý Lệ khó hiểu quay đầu lại, Mino nhếch môi, “Em xem trước một chút, đảm bảo bên trong có mẫu thiết kế, sau đó hẵng đưa đến bộ phận thiết kế thời trang. Trong máy tính của chị không có bản dự phòng, trong USB này là bản thiết kế duy nhất.”

Lý Lệ nghe vậy thì càng thấy khó hiểu, không có bản dự phòng, là bản thiết kế duy nhất?

Cô ta khẽ gật đầu, sau đó cầm USB ra khỏi văn phòng của Mino, vừa bật máy tính lên, định cắm USB vào xem thử thì cửa văn phòng của Mino lại đột nhiên bị mở ra.

Mino đi qua bên cạnh Lý Lệ, cánh tay chẳng may đụng vào cánh tay cô ta. Tay Lý Lệ trật ra, USB liền rơi xuống. Sau đó văn kiện trong tay Mino cũng rơi xuống, đập thẳng vào chén trà Lý Lệ đặt trên bàn, nước trong chén hắt lên USB.

Lý Lệ hốt hoảng đứng phắt dậy, nhanh tay cầm USB lên, lấy khăn giấy lau sạch sẽ. Sau đó cẩn thận kiểm tra phát hiện, may cô ta nhanh tay nên USB gần như không bị vào nước.


Lý Lệ thở phào, Mino lại nói, “Lý Lệ, sao em làm việc lóng ngóng vậy? Em có biết bản thiết kế ở trong này quan trọng chừng nào không? Trong này rõ ràng có ba bộ đồ nam, ba bộ đồ nữ, kiểu dáng chính dùng màu đỏ làm chủ đạo, em…”

Lý Lệ vội vàng xua tay, “Trưởng bộ phận Mino, USB không sao, không có chuyện gì ạ.”

Mino lo lắng cau mày nhìn cô ta, “Vậy em cắm vào máy tính thử xem.”

Lý Lệ cắm USB vào máy tính, trông thấy mục phần cứng trong góc màn hình có thông báo nhận thì thở phào, sau đó liền mở USB ra.

Nhưng ngay khi mở ra, đồng tử Lý Lệ bỗng nhiên mở to ra!

Mino đứng bên cạnh hỏi, “Tài liệu còn trong đó không?”

Lý Lệ vội vàng tắt thư mục đi, hoảng sợ nhìn Mino, sau đó liền khẽ gật đầu.

Mino nhìn cô ta híp mắt cười, “Trong đó có cái gì?”


“Ba bộ đồ nam, ba bộ đồ nữ, kiểu dáng chính dùng màu đỏ làm chủ đạo...” Trán Lý Lệ toát mồ hôi lạnh, cô ta chậm chạp nói.

Mino cười, “Đúng, chính là chúng nó.”

Mino nhìn đồng hồ, “Sắp đến 12h rồi, em đi ăn cơm đi. Tuy việc bản thiết kế rất gấp nhưng buổi chiều hẵng đưa sang bộ phận thiết kế cũng được.”

Mino lại bổ sung, “À, đúng rồi, nói với mọi người một tiếng là Trang Nại Nại đến canteen để ăn cơm, bảo mọi người thấy cô ta thì tránh đi một chút, đừng động chạm gì.”

Lý Lệ nghe cô ta nói, bèn khẽ gật đầu.

Đợi Mino đi rồi, Lý Lệ vội vàng mở thư mục lên thì thấy… trong USB rỗng tuếch.

Lý Lệ trợn tròn mắt.

Cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cuối cùng lại quay đầu nhìn về phía văn phòng của Mino.

USB rõ ràng không có gì, nhưng Mino lại nói với cô ta những lời khó hiểu như thế, chẳng lẽ… Lý Lệ nghĩ đến đó, liền rút USB ra thả vào trong ly nước của mình.

Trang Nại Nại gọi điện cho Quý Thần xong thì mới bớt tức một chút. Cô ổn định được tâm trạng mới trở lại văn phòng làm việc.

Trong văn phòng, mọi người vốn đang túm tụm nói chuyện, trông thấy cô liền tản đi như chim vỡ tổ. Nhưng không nhìn cô cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt của họ đang nhìn vào cô, cả đám không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận