Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tâm lý của Trang Nại Nại vẫn luôn rất mạnh mẽ, cô dứt khoát đeo tai nghe lên, bắt đầu suy nghĩ.

Bản thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc chỉ bị trộm trong công ty, nhưng bản thiết kế của chị ấy có thể bị ai nhìn thấy đây?

Trong công ty, người có chức vụ cao nhất phụ trách mảng thiết kế thời trang, ngoại trừ Tư Tĩnh Ngọc thì chính là Mino.

Mino... Mino!

Trang Nại Nại ngẩng phắt lên, tuy cô không có bằng chứng cụ thể, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng Mino có vấn đề.

Nhưng Mino có quan hệ gì với nhà họ Cố?

Nếu cô ta trộm bản thiết kế, sao lại phải hãm hại cô?

Trang Nại Nại cắn môi, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, rất nhanh đã đến buổi trưa.

12h trưa, cô ngẩng đầu lên, liền thấy mọi người trong văn phòng đều đã đi hết, không có ai gọi cô đi ăn, cô cứ như bị vứt bỏ vậy.


Trang Nại Nại dứt khoát cầm lấy thẻ cơm xuống canteen dưới tầng 4. Cô bây giờ không có tiền, nhưng lúc vào công ty Quý Thần đã phát thẻ cơm cho cô. Cô nhớ hình như trong đó có hai nghìn NDT.

Đây là lần đầu tiên cô đến canteen công ty ăn cơm. Nơi này không giống trong canteen trong trường học mà sạch sẽ hơn. Cô lấy một suất cơm rồi tìm lấy một vị trí không có người ngồi, nhưng vừa định ngồi xuống thì một đồng nghiệp nữ ở cạnh đó bỗng nhiên nói, “Ngại quá, chỗ tôi có người rồi.”

Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn cô ta.

Mấy người trước mặt cô đều đã sắp ăn xong cơm trong hộp rồi, nhưng cô ta lại nói với cô ở đây có người?

Trang Nại Nại mím môi, biết đối phương cố ý làm khó dễ nên cũng không chấp nhặt, bèn bê khay cơm tiếp tục tìm chỗ ngồi.

Lúc cô vừa đi thì liền phát hiện ra rất nhiều người ở xung quanh đều đang nhìn cô, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Có vài lời khó nghe truyền đến: “Chính là cô ta, thật không biết xấu hổ!”

Nói không để tâm tới là không thể.


Trang Nại Nại nắm khay cơm hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm giác tủi thân ở sâu trong lòng xuống.

Cô đưa mắt nhìn quanh thì thấy có một chiếc bàn tròn nhỏ ở gần cửa sổ không có người.

Trang Nại Nại đi đến đặt khay cơm xuống rồi đến giữa canteen cầm lấy một cái bát nhỏ, múc thêm một bát canh rau miễn phí. Lúc quay đầu lại liền thấy có mấy người đang ngồi ở chỗ của cô.

Trang Nại Nại cau mày, bê canh đi đến.

Lý Lệ và mấy nhân viên khác trong bộ phận thiết kế thời trang đang ngồi ăn cơm ở đó, còn khay cơm của cô bị đẩy vào trong góc...

Trang Nại Nại phải đi len qua giữa các cô ấy để tới vị trí của mình ở trong góc. Cô đặt bát canh của mình xuống, chuẩn bị ăn cơm.

Đúng lúc này, Lý Lệ cau mày nói, “Trang Nại Nại, mời cô đi chỗ khác, chúng tôi không muốn ngồi ăn cơm cùng một kẻ ăn cắp.”

Trang Nại Nại nhìn thoáng qua Mino, sau đó nhếch môi nói với Lý Lệ, “À, thế thì tốt quá, tôi cũng không muốn ngồi ăn cùng một con chó săn.”

Lý Lệ biến sắc, quát to: “Cô nói ai là chó săn?”

“Ai đáp thì là người đó!” Trang Nại Nại chau mày, cầm đũa gắp một miếng trứng cà chua cho vào miệng.

Mặt Lý Lệ thay đổi hẳn, cô ta như ăn phải tiết gà, cực kỳ kích động mà chỉ trích cô: “Trang Nại Nại, cô có biết vì chuyện cô trộm bản thiết kế nên bộ phận thiết kế thời trang chúng tôi phải tăng ca mấy ngày không? Đều vì cô mà cả bộ phận thiết kế không được bình yên! Bây giờ chỉ ăn một bữa cơm mà cô còn muốn gây khó dễ chúng tôi? Cô…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận