Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Mino cứng đờ khóe miệng, sao cô ta có thể không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Trang Nại Nại chứ?

Cô ta vốn đi lên từ phòng thiết kế thời trang. Ban đầu cô ta cũng làm Phó phòng thiết kế thời trang, sau này mới được lên chức Trưởng bộ phận thiết kế, nhưng thực tế người nắm quyền phòng thiết kế thời trang vẫn là cô ta.

Bây giờ ngài Tư cho Trang Nại Nại quản lý phòng thiết kế thời trang, đây chính là trực tiếp tuyên bố đoạt quyền của cô ta. Chức Trưởng bộ phận của cô ta, nghe thì oai lắm, nhưng thật ra nó không có thực quyền như chức Phó phòng thiết kế thời trang của Trang Nại Nại.

Mino cắn môi, nheo mắt nói: “Nếu đã vậy thì tôi về trước. Nhưng phiền Phó phòng Trang mau chóng bàn giao mẫu thiết kế mùa đông năm nay. Mùa đông sắp tới rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng không cần phải làm trang phục mùa đông nữa, cứ trực tiếp làm trang phục xuân luôn cho xong.”

“Tôi biết rồi, Trưởng bộ phận cứ yên tâm, phòng thiết kế thời trang giờ do tôi quản lý, chắc chắn sẽ không có chuyện bản thảo bị trộm hay bị mất gì đâu.” Trang Nại Nại nói móc Mino một cách rõ ràng.

Sắc mặt Mino cứng đờ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ tao nhã gật đầu, sau đó nhìn các đồng nghiệp phòng thiết kế thời trang nói, “Tôi có xe, tối nay có ai muốn đi nhờ xe tôi không?”

Có người định lên tiếng nhưng Trang Nại Nại đã nhanh miệng nói trước: “Trưởng bộ phận Mino, cô là cấp trên của chúng tôi, chúng tôi nào dám mời cô. Cô đi cùng mọi người sẽ không được tự nhiên. Cho nên cô đừng đi. Cô yên tâm đi, tối nay chúng tôi sẽ chơi rất vui vẻ!”

Nghe cô nói như thế thì các đồng nghiệp đều đồng loạt ngậm miệng lại, người nhìn đất, người nhìn trời, nhìn đâu thì nhìn miễn không nhìn hai vị cấp trên là được.

Vì Mino tố cáo Trang Nại Nại ăn cắp nên bây giờ cô ghét Mino cũng đúng. Chỉ là không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, đã ghét thì cũng chẳng thèm chơi trò bằng mặt mà không bằng lòng luôn!

Kết quả là Trang Nại Nại bất giác thu phục được lòng một ít nhân viên.

Mino cũng không ngờ Trang Nại Nại sẽ làm tới tới mức này. Cô ta tức xanh cả mặt, nhưng cuối cùng vẫn giả bộ cười nói: “Phó phòng Trang suy nghĩ thật chu đáo, nếu như vậy thì tôi không đi nữa.” Nói xong liền cắn răng nghiến lợi bỏ đi, suýt chút nữa không giữ được khuôn mặt nhã nhặn.

Trang Nại Nại nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Không tìm được chứng cứ cũng chẳng sao, cô có thể chèn ép cô ta ở các khía cạnh khác!

Trang Nại Nại cười híp mắt nhìn về phía mọi người, “Nếu mọi người đều đã ở đây thì chúng ta đi họp thôi, thảo luận một chút về kiểu dáng của át chủ bài năm nay.”

Cả đám người lũ lượt đi vào phòng họp lớn, họp cho tới trưa. Lúc này, mọi người mới thay đổi cách nhìn về Trang Nại Nại. Ban đầu họ vẫn còn nghi ngờ, nhưng từng giây từng phút trôi qua, mọi người cũng dần dần tin tưởng năng lực của cô.

Một người ngay cả phần mềm thiết kế cũng không biết dùng mà lại có thể thiết kế ra những tác phẩm làm cho tất cả mọi người phải tán thưởng thì phải cực kì có tài năng về phương diện này.

Đến trưa, có người mang đồ ăn vào, đi cùng còn có thư ký May, “Ông chủ nói năm nay phòng thiết kế thời trang xảy ra nhiều chuyện, làm công việc của mọi người trở nên khó khăn hơn. Ngài biết mọi người đang họp nên cố ý gọi đồ ăn của Tụ Đức Lâu tới chiêu đãi mọi người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui