Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tư Chính Đình lắc đầu, ngồi xuống đối diện cô, “Không sao, đói bụng chưa?”

Trang Nại Nại bây giờ cực kỳ mẫn cảm với đồ Tây nên không muốn ăn, chỉ muốn ăn mì. Nhưng đồ ăn Trung Quốc ở Mỹ rất ít, Tư Chính Đình bèn mua một cái nồi cơm điện, bỏ nguyên liệu vào rồi cắm lên nấu, tuy thanh đạm nhưng chẳng hiểu sao lại hợp khẩu vị của Trang Nại Nại. Vì thế bọn họ đã ăn mì gói năm ngày rồi.

Tư Chính Đình hiếm khi không kén cá chọn canh, lần nào cũng ăn món mì nhạt nhẽo đó cùng cô.

Tư Chính Đình bận rộn nấu mì, cô muốn đi qua giúp nhưng lại luôn bị anh từ chối, còn dặn cô đi nghỉ ngơi nữa.

Đợi đến khi mì sợi sôi, anh liền thả một ít tương ớt vào nồi. Sau đó, Trang Nại Nại ăn lấy ăn để, còn Tư Chính Đình thì lại chỉ ăn vài miếng.

Trang Nại Nại thấy anh buông đũa xuống thì ngẩng đầu lên, nhìn anh một cách khó hiểu.

Tư Chính Đình giải thích, “Em ăn đi, anh no rồi.”


No gì chứ, rõ ràng là không muốn ăn. Trang Nại Nại rũ mắt xuống, không biết nên nói thế nào. Mấy ngày này dường như là những ngày cô ở bên Tư Chính Đình vui vẻ nhất. Anh cứ như dồn hết dịu dàng trong mấy năm qua cho cô, cẩn thận chăm chút, nói năng cũng nhẹ nhàng chú ý hơn trước.

Nỗ lực thay đổi của anh khiến sống mũi Trang Nại Nại cay cay. Cô biết anh có ý gì, nhưng mà… trước khi mẹ Trang trở lại, cô thật sự không cách nào sống an ổn ở bên anh được.

Trang Nại Nại mím môi, sau đó quyết định, “Em về nước với anh.”

Tư Chính Đình ngây người, khó hiểu nhìn cô.

“Mẹ em mất tích mà mãi không tìm được tung tích, em đang nghĩ có phải bà về nước rồi không? Vì Viện trưởng nói tất cả giấy tờ tùy thân của mẹ cũng biến mất theo. Mẹ em mà về nước thì chắc chắn sẽ về nhà trệt tìm em. Cứ ngây người đợi ở đây, còn chẳng bằng về nước.”

Trong năm ngày mà vẫn không thể tìm thấy một người ở trong một thành phố, bất kể là ai cũng đều rất tuyệt vọng. Trang Nại Nại bây giờ chỉ đành ôm cách nghĩ cuối cùng này.


Tư Chính Đình bình tĩnh nhìn cô rồi gật đầu, “Được.”

“Anh sẽ để người ở lại bên này, nếu bọn họ có bất cứ tin tức gì thì sẽ kịp thời cho chúng ta biết.”

Trang Nại Nại khẽ gật đầu.

Hai người họ quyết định về nước nên đặt vé luôn, cũng không chào Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng.

Trên đường về nước, Tư Chính Đình đã đặt khoang hạng nhất nên Trang Nại Nại ngồi cũng rất thoải mái.

Lúc về thuận lợi hơn lúc sang, bọn họ về đến Bắc Kinh thì đã là 6h tối. Vừa đúng giờ cao điểm, Quý Thần lái xe đến đón bọn họ, nhưng Trang Nại Nại lại ôm ba lô của mình đứng trước xe, không chịu lên.

Dáng vẻ rối rắm thật lâu của cô khiến tim Tư Chính Đình như bị kéo căng ra.

“Tư Chính Đình, trong thời gian này, em muốn ở trong nhà trệt.” Trang Nại Nại cuối cùng cũng hạ quyết định

Trong chớp mắt, Tư Chính Đình cảm thấy tim như thắt lại. Anh vẫn không muốn về nước chính là vì sợ tình huống thế này. Bởi vì sau khi về nước rồi, Trang Nại Nại sao có thể đến ở trong nhà họ Tư được nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận