Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Nếu không có anh, Nại Nại sẽ sống rất tốt...

Câu nói đó tựa như lưỡi móc câu sắc nhọn, không chỉ đâm mạnh vào ngực Tư Chính Đình mà còn kéo giật lại, khiến cả trái tim anh lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ!

Anh ngây người nhìn chằm chằm vào Lâm Hi Nhi, không biết phải nói gì hay làm gì.

Lâm Hi Nhi tuy bị khí thế của Tư Chính Đình làm cho khiếp sợ, nhưng cô thực sự không chịu nổi nữa rồi.

Đúng lúc này, Tô Ngạn Bân bỗng nhiên chen vào giữa, đứng trước mặt Lâm Hi Nhi giận dữ mắng mỏ cô ấy: “Cô thì biết cái gì? Cô cũng đâu phải Nại Nại, dựa vào đâu mà nói những lời này thay cô ấy? Nại Nại năm đó thích Đình Lão Đại của chúng tôi như vậy, bây giờ có thể ở bên cậu ấy, cô ấy rất vui vẻ, cô có biết không? Lâm Hi Nhi, đừng ỷ mình là con gái mà có thể nói huyên thuyên, coi chừng nắm đấm của tôi! Nó không có mắt đâu!”

Nói rồi, anh ta còn dứ dứ nắm đấm ra, tiện thể chắn giữa Tư Chính Đình và Lâm Hi Nhi.

Tư Chính Đình nhìn hai người họ, không nói lời nào cứ thế đi ra ngoài.


Sau khi Tư Chính Đình đi ra rồi, Tô Ngạn Bân mới nhìn Lâm Hi Nhi với vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, hạ giọng nói: “Cô không muốn sống nữa phải không?”

Lâm Hi Nhi đang định nói gì đó, Tô Ngạn Bân liền dứ nắm đấm ra, “Lần sau nói chuyện cẩn thận một chút, nếu không thì coi chừng lưỡi cô đó!”

Nói rồi, anh ta liền chạy theo Tư Chính Đình ra ngoài.

Lâm Hi Nhi tức giận đứng giẫm chân, “Sau này anh đừng hòng vào phòng ngủ của Nại Nại, chị đây sẽ không bao giờ đưa chìa khóa cho anh nữa đâu!”

***

Tô Ngạn Bân đuổi kịp Tư Chính Đình, cười ha hả nói, “Đình Lão Đại, cậu chớ chấp nhặt cái cô điên kia. Cứ giao chuyện dạy dỗ cô ta cho tôi, cậu đừng để tâm. Dám mắng Lão Đại của tôi, quả thật là không muốn sống nữa rồi.”


“Tôi sẽ không làm gì cô ấy, cậu yên tâm đi.”

Tô Ngạn Bân nghe xong liền ngẩn ra.

Tư Chính Đình tiếp tục đi về phía trước, tìm đến văn phòng bác sĩ phụ trách của Trang Nại Nại.

Tô Ngạn Bân đứng nguyên tại chỗ mất mấy giây, sau đó liền “xí” vài tiếng, “Đình Lão Đại, cậu nói gì thế hả? Cậu không làm gì cô ấy, tôi yên tâm cái rắm ấy, liên quan gì đến tôi?”

Lẩm bẩm xong, Tô Ngạn Bân quay đầu lại nhìn vào phòng bệnh của Trang Nại Nại.

“Thôi được rồi, tôi đi mua cơm cho các cô vậy.”

***

Tư Chính Đình vào phòng bác sĩ liền khẩn trương hỏi, “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”

“Có dấu hiệu sảy thai nên phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, nhưng không cần quá lo lắng. Các chỉ số của cô ấy đều rất tốt, đã xét nghiệm viêm gan B. Đứa trẻ cũng rất khỏe mạnh, tim thai và tất cả mọi thứ đều rất bình thường. Có điều, trong thời gian này đừng để cô ấy bị điều gì kích thích. Tôi nhận thấy cảm xúc của bệnh nhân hết sức bất ổn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận