Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“ Vâng, tôi biết rồi.” Tư Chính Đình lễ độ đáp.

Ra khỏi văn phòng bác sĩ, anh liền quay lại phòng bệnh của Trang Nại Nại.

Lúc đi đến cửa, anh lại thấy Đinh Mộng Á đang đứng ngoài thò đầu vào thám thính. Hình như sợ bị Trang Nại Nại phát hiện nên bà bò rạp dưới đất nhòm qua khe cửa he hé.

Chẳng hiểu sao, thấy hình ảnh đó anh lại thấy xót xa trong lòng.

Trong trí nhớ của anh, ngay cả lúc đối mặt với người đàn ông kia thì mẹ anh cũng chưa bao giờ cúi đầu. Cả đời này, bà luôn là người cao ngạo, dù đã ly hôn rồi nhưng vẫn ngẩng cao đầu giành được tất cả quyền thừa kế Đế Hào cho chị em bọn họ, khiến người kia phải tay trắng rời nhà.

Nhưng lúc này, bà ấy lại như tên trộm, chỉ để lén nhìn đứa con dâu đang mang thai của bà.

Nói một người mẹ như vậy mà năm đó lại lái xe đâm vào mẹ Trang thì anh tuyệt đối không tin!


Tư Chính Đình dám khẳng định chuyện này là hoàn toàn không thể, chuyện năm đó nhất định đã có hiểu lầm.

Anh cảm thấy mình phải phái người đi điều tra một chút về tai nạn giao thông năm đó.

Anh hít sâu một hơi rồi bước đến. Đinh Mộng Á thấy anh thì hốt hoảng, lui ra sau hai bước, ra khỏi vị trí trước cửa phòng rồi mới đứng thẳng dậy, nhìn Tư Chính Đình cười nói: “Thằng nhóc thối, con cũng sắp làm ba rồi!”

Tư Chính Đình gật đầu, cười chua chát.

Đinh Mộng Á tiếp tục nói, “Chăm sóc con bé cho tốt, tâm trạng con bé tệ, mẹ có thể hiểu được. Con đừng quá tị nạnh cho mẹ, đời này mẹ có gì mà chưa trải qua nữa? Lúc trẻ bị bạn thân phản bội, đứng tuổi lại bị chồng phản bội, đến lúc già… chỉ cần con trai không phản bội mẹ thì sóng gió nào mẹ cũng chống đỡ được!”

Nghe giọng điệu tự giễu của bà, Tư Chính Đình càng cảm thấy khó chịu. Anh vỗ vai bà: “Mẹ...”


“Được rồi, đừng có gọi mẹ như vậy. Nuôi con trai là thế đấy, lúc quan trọng chỉ lo cho vợ nó. Vợ con tỉnh rồi, con mau vào dỗ con bé đi. Phụ nữ ấy mà, đều thích được dỗ ngon dỗ ngọt, cái tính hở một chút là cáu kỉnh này của con cũng nên sửa lại đi.”

Nói xong, bà liền rời đi.

Nhìn qua cửa sổ thủy tinh, Tư Chính Đình có thể thấy Trang Nại Nại đang nói gì đó với Lâm Hi Nhi, tâm trạng cũng khá tốt. Chẳng biết Lâm Hi Nhi nói gì, cô liền cười như một con hồ ly, rồi đẩy cô ấy một cái.

Tư Chính Đình thấy tâm trạng của cô tốt mới đẩy cửa đi vào.

Lúc anh bước vào, Trang Nại Nại liền khép miệng lại, không khí thoải mái trong lòng cũng lập tức biến mất.

Trang Nại Nại nằm trên giường, bụng thỉnh thoảng vẫn thấy đau đớn nên cô không dám cử động nhiều. Y tá và bác sĩ đã nói cô phải nằm suốt 24/24h, nếu không thì có thể sẽ bị sảy thai.

Nhưng lúc thấy Tư Chính Đình, dù biết không được kích động nhưng ngực cô cứ nghèn nghẹn lại. Nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng che chở Đinh Mộng Á rời đi của anh, cô không muốn để ý đến anh nữa. Cô dứt khoát nằm xuống, nghiêng đầu sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh khá đẹp, ánh nắng rọi qua cửa sổ hắt lên giường, khiến cả người cô đều ấm áp. Cô xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bầu trời hư vô, suy nghĩ cứ thế dần bay xa.

Chẳng biết lúc này mẹ đang bơ vơ ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận