Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Mọi người đang nói cười, đột nhiên bị một người đàn ông ở cửa làm chấn động.

Anh tuy chỉ có một mình, không có nhiều vệ sĩ vây quanh nhưng khí thế lại tựa như một ông vua, dù anh có yên lặng đi tới thì cũng rất khó khiến người ta không chú ý tới anh.

Tiết Dung đưa lưng về phía Tư Chính Đình nên không thấy anh. Lúc này, cô ta đang hầm hè nói: “Thầy Triệu, em nói vậy là có nguyên nhân. Không nói chuyện việc làm, chỉ nói chuyện bạn trai. Lúc nãy Trang Nại Nại khoe khoang mình có bạn trai nhà giàu, mọi người bảo cô ấy gọi bạn trai đến, cô ấy liền dùng hết lý do này tới lý do khác trì hoãn. Vậy nên không thể trách bọn em nghĩ như vậy. Nếu cô ấy có bản lĩnh thì gọi bạn trai đến đi! Bọn em không coi trọng tiền bạc gì cả, bọn em chỉ cảm thấy không nên lừa dối bạn bè như thế mà thôi.”

Trang Nại Nại chỉ cảm thấy khô đét lời.

Nếu không phải cô ta luôn miệng đòi giới thiệu bạn trai cho cô thì sao Tạ Vũ Đồng lại nói cô có bạn trai nhà giàu được? Bây giờ cô ta còn có mặt mũi mà lật mặt như thế đấy?

Cô vừa định mỉa mai lại thì phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp, “Xin lỗi, tôi tới muộn.”

Trang Nại Nại giật mình quay lưng lại.

Sao anh lại tới đây?

Anh tới đây lúc nào?

Nhất định là cô nhìn lầm rồi.


Trang Nại Nại chớp mắt, lại chớp mắt, sao cái người trước còn chưa biến mất???

Tư Chính Đình bị bộ dáng của cô khiến cho bực mình. Rõ ràng là biết họp lớp sẽ có người chế giễu, vậy mà không biết kêu anh cùng đi để giữ mặt mũi cho.

Hơn nữa, lúc này cô còn ngơ ra đấy làm gì???

Tư Chính Đình lạnh mặt bước lên kéo cánh tay Trang Nại Nại. Xúc cảm ấm áp làm Trang Nại Nại hồi hồn, thì ra anh thật sự ở trước mặt cô. Cô nắm cánh tay anh, sau đó khéo léo im lặng đứng cạnh anh.

Mọi người: “!!!”

Tư Chính Đình: “!!!”

Tròng mắt Tạ Vũ Đồng như muốn rớt ra ngoài, cô ấy ngầm like cho Trang Nại Nại một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu thuê người này bao nhiêu tiền? Người này còn đẹp trai hơn người tớ định thuê nữa!”

Trang Nại Nại: “!!!”

Tư Chính Đình: “!!!”


Tư Chính Đình cau mày, sắc mặt đen kịt lại. Anh nghiêng đầu hỏi Trang Nại Nại: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Trang Nại Nại: “!!!”

Hôm nay đối thủ thật sự của cô không phải là Tiết Dung, mà là Tạ Vũ Đồng mới đúng!

Cô dở khóc dở cười, lập tức xua tay, “Không phải, không phải như cậu ấy nói đâu, em…”

“Em định tìm Tô Ngạn Bân?”

Trang Nại Nại: “!!!”

Trang Nại Nại lập tức chân chó ôm lấy cánh tay anh, thật thà nhận tội: “Em biết anh đang bận nên mới nhờ anh ta giúp đỡ.”

Nói xong còn chớp mắt một cái, bày ra vẻ mặt “em là người hiểu chuyện, mau khen em hiểu chuyện đi”.

Tư Chính Đình: “Vậy là anh phải cám ơn em vì lo cho sức khỏe của anh?”

Trang Nại Nại cười ngại ngùng, “Không cần cảm ơn!”

Tư Chính Đình: “!!!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận