Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại thấy phản ứng của Thạch Hạo Vũ và Tiết Dung thì cảm thấy vô cùng hả hê.

Cô bỗng gian xảo quay đầu nhìn Tư Chính Đình hỏi, “Anh yêu, anh còn muốn ăn thêm gì không?”

Giọng điệu đắc ý, còn có sự chế giễu khiến người ta chỉ muốn đánh cô cho bõ ghét.

Tư Chính Đình nhìn bộ dáng đắc ý khi thắng trận của cô thì cố nén cười, anh nói: “Trứng cá muối với nấm Truffle đen cũng khá ngon.”

Trang Nại Nại cười toe toét, vung tay lên như kiểu nhà giàu mới nổi, “Vậy thì lấy thêm trứng cá muối và nấm Truffle đen, mỗi người một phần.”

Sắc mặt Tiết Dung trắng bệch.

Thạch Hạo Vũ đã không còn nói nên lời.

Thạch Hạo Vũ nuốt nước miếng, mặt mũi quan trọng hay là tiền quan trọng?


Anh ta do dự quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, “Cái này…”

Nhân viên phục vụ lập tức nhiệt tình nói: “Vâng, thưa anh.”

Thạch Hạo Vũ: “!!!”

Đã là nhân viên phục vụ thì phải nhanh ý và có mắt nhìn người. Vừa rồi khi quý ông này đưa ra một thẻ VIP mà cô ta chưa từng thấy, khiến chị Vương phải dặn dò cô ta chú ý phục vụ cho tốt thì cô ta đã biết ai mới là người có quyền lên tiếng trong căn phòng bao này.

Nhân viên phục vụ cười tủm tỉm với Thạch Hạo Vũ, phối hợp lời nói của Trang Nại Nại hỏi: “Anh muốn nói gì ạ?”

Muốn nói gì?

Anh ta muốn nói không gọi những món ăn đó nữa, còn kịp không?

Đương nhiên là không kịp rồi!


Anh ta quay đầu nhìn Tiết Dung, sắc mặt cô ta lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu được. Cô ta hít thở sâu mấy lần, sau đó thấp giọng nói: “Bình tĩnh một chút, em sẽ bảo ba đến trả tiền. Nếu đã tiêu tiền thì phải ra vẻ mới được.”

Nghe nói ba vợ sẽ đến trả tiền, Thạch Hạo Vũ mới thở phào. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Mời mọi người đi chơi một lần, cứ tưởng tốn năm sáu mươi nghìn NDT là đủ rồi. Nhưng không ngờ…

Lúc này, không từ ngữ nào có thể hình dung sự đau lòng của Thạch Hạo Vũ. Một triệu đấy! Với một triệu, anh ta có thể mua một căn nhà ở vùng ngoại ô cho cha mẹ, có thể xây một căn biệt thự ở quê, có thể…

Càng nghĩ càng thấy lòng mình đang rỉ máu!

Thạch Hạo Vũ hít sâu một hơi, cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.

Bạn học xung quanh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh sau đó đồng loạt cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện.

Thật ra mọi người đã chướng mắt Tiết Dung và Thạch Hạo Vũ rồi lâu rồi, cái dáng vẻ tiểu nhân đắc ý đó thật sự là rất khó ưa. Nhất là khi Tiết Dung xem thường Trang Nại Nại, bọn họ càng thêm khó chịu. Bây giờ thấy hai người họ bị hố, cái loại cảm giác này… thật là quá tuyệt vời!

Đang lúc mọi người nhỏ giọng cười đùa với nhau thì cửa phòng bị đẩy ra, nấm Truffle trắng được dọn lên.

Bởi vì nấm Truffle trắng hiếm có nên mỗi người chỉ có một cây nấm nhỏ. Mọi người nếm thử xong liền nhận xét từ gốc tới ngọn. Chỉ có mình Thạch Hạo Vũ nhìn mọi người ăn từng miếng mà có cảm giác như bọn họ đang ăn thịt của anh ta vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận