Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Sau đó, anh ta bắt đầu mát xa tay cho Tiết Dung.

Vì muốn thể hiện sự thoải mái của mình, Tiết Dung còn liên tục kêu lên “ưm ư a ah”, cuối còn nói thêm “Thật là thoải mái, cám ơn chồng yêu, ưm, mạnh hơn chút nữa đi…”

“Phụt~!!!” Tạ Vũ Đồng nghe câu nói cuối cùng thì trực tiếp phun nước trong miệng ra.

Bạn học xung quanh thì cúi đầu cười.

Tiết Dung và Thạch Hạo Vũ lúc này mới nhận câu nói cuối cùng còn có một nghĩa khác nữa, sắc mặt hai người đỏ bừng lên, Thạch Hạo Vũ vội đẩy Tiết Dung ra.

Tạ Vũ Đồng cười chán chê xong rồi lại đá Tư Chính Đình một cái, “Đút cho Nại Nại ăn đi~”

Tư Chính Đình: “!!!”

Tạ Vũ Đồng thấy anh phản ứng chậm chạp thì có chút bực bội, “Này, sao anh phản ứng chậm thế? Anh như vậy làm sao theo đuổi được bạn gái? Đút cho cậu ấy ăn, nếu không tôi trừ tiền của anh!”

Tư Chính Đình: “...”

Tôi cần chút tiền đó của cô sao?


Anh không để ý tới Tạ Vũ Đồng nữa, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy Trang Nại Nại đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực. Lòng anh bỗng mềm ra, sau đó dùng nĩa xiên một miếng nấm đưa tới miệng Trang Nại Nại.

Anh thật sự là… Cực kỳ! Vô cùng! Hết sức! Không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Rõ ràng là cô có tay, cô có thể tự ăn, sao lại muốn anh đút?

Thế nhưng khi thấy Trang Nại Nại lộ ra vẻ mong chờ, há cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra ăn nấm thì anh cảm thấy rất đáng giá.

Tư Chính Đình cúi đầu xiên nấm, một lần nữa đút cho Trang Nại Nại ăn.

Mặc dù anh vẫn không thay đổi sắc mặt nhưng tình cảm dịu dàng trong mắt anh đối với Trang Nại Nại, ai cũng có thể nhìn ra.

Sắc mặt Tiết Dung tái xanh, Tạ Vũ Đồng cười híp mắt nói: “Đúng vậy đó, phải tìm một người chồng ấm áp chứ đừng có tìm một cái máy điều hòa, tỷ lệ lừa dối cao lắm đó. Vẫn là nên tìm một người chồng lạnh lùng với người khác nhưng ấm áp với một mình mình thì tốt hơn.”

Những lời này hung hăng tát thẳng vào mặt Tiết Dung!

Cô ta quay đầu nhìn Thạch Hạo Vũ, chẳng phải Thạch Hạo Vũ chính là cái máy điều hòa có thể cười với bất cứ ai đó sao?

Tiết Dung cảm thấy rất bực bội.

Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó cúi đầu ăn và ăn.


Trong miệng người khác, nấm Truffle trắng là sơn hào hải vị. Còn trong miệng cô ta thì nhạt toẹt.

Ăn xong nấm Truffle trắng, mọi người còn thấy chưa thỏa mãn.

Bởi vì đang mang thai nên Trang Nại Nại đi vệ sinh khá thường xuyên. Cô vừa uống vài ngụm nước là lại muốn đi vệ sinh. Vì vậy, cô đứng lên cười cười với mọi người, đang định đi ra thì Tạ Vũ Đồng bỗng nói: “Chờ một chút! Nại Nại, cậu bị tuột dây giày rồi.”

Tuột dây giày?

Trang Nại Nại cúi đầu, mình đâu có bị tuột dây giày?

Cô vừa định trả lời, liền thấy Tạ Vũ Đồng nhìn Tiết Dung cười cười, sau đó đẩy vai Tư Chính Đình.

Trang Nại Nại: “...”

Tư Chính Đình: “...”

Tư Chính Đình không hiểu gì, nghệt mặt nhìn Tạ Vũ Đồng, cô ấy giở khóc giở cười nhỏ giọng nói với anh: “Buộc dây giày cho Nại Nại đi!”

Tư Chính Đình: “!!!”

Trang Nại Nại: “!!!”

Trang Nại Nại cảm thấy chuyện này rất khó!

Tư Chính Đình vốn là cậu ấm ngậm thìa vàng sinh ra, luôn luôn cao cao tại thượng. Kể cả thời cấp ba, thầy giáo trong trường cũng phải cung kính anh, chứ anh chưa bao giờ phải cúi đầu trước bất kì ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận