Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Vì mang thai nên cuộc sống của cô đã bị ép phải theo quy luật.

Đúng 8h sáng phải ăn sáng, ngày nào cô cũng bị dựng dậy từ trong chăn ấm lúc 7h30. Lúc này, sợ Tư Chính Đình không cho cô ngủ mà bắt cô dậy ăn cơm, Trang Nại Nại đang mơ ngủ nhưng vẫn chiêu trò.

Mới... 6h?

Tư Chính Đình nhìn ra ngoài trời, tuy kéo rèm lại nhưng ánh mặt trời vẫn len qua kẽ hở, rọi vào phòng. Anh mím môi, không nói gì cả.

Cô không muốn dậy thì cứ ngủ thêm một lát vậy.

Nghĩ đoạn, anh quay người sang, liền thấy tướng ngủ của Trang Nại Nại rất xấu. Tóc cô xõa tung trên gối, cánh tay để bên ngoài, bờ vai trắng nõn mịn màng lộ hết ra, chăn bị đá lộn xộn. Cô nằm sấp nép vào gối, đôi môi nhỏ xinh hơi nhếch lên, hơi thở đều đều, ngủ rất sâu.

Dáng vẻ này khiến Tư Chính Đình nhìn mà cứng người, miệng đắng lưỡi khô.

Anh cố gắng kiềm chế bản thân, sau đó kéo cô sang, tiện thể nhỏ giọng dịu dàng nói: “Nại Nại, đừng nằm sấp, cẩn thận đè phải con.”

Anh nói vậy chỉ vì muốn cô ngủ ngay ngắn, nhưng cô lại lập tức nhếch môi, xoay người lại, hai người vừa khéo va vào nhau.

Tư Chính Đình đã hỏi bác sĩ rồi, tháng này không có vấn đề gì lớn. Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh, anh không kìm lòng được, hôn lên đôi môi anh đào của cô.


Trang Nại Nại ngủ mơ mơ màng màng, bị anh hôn đến thần hồn điên đảo.

Cơ thể còn thành thật hơn ý thức, cô đã dần dần đáp lại anh.

Trong âm thanh đầy mờ ám, Trang Nại Nại hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó phát hiện ra hai người đã cởi hết đồ.

Trang Nại Nại lập tức hốt hoảng, đẩy anh ra, “Đừng... đừng... đừng làm con bị thương...”

Vừa dứt lời, cô liền nghe anh hạ giọng nói, “Nại Nại, anh sẽ cực kỳ cẩn thận...”

Lời nói tiếp đó của Trang Nại Nại bị anh nuốt vào.

Bọn họ cẩn thận phối hợp, trải nghiệm khoái cảm của tình yêu. Cảm giác cấm dục này khiến cả hai bọn họ đều cảm thấy sung sướng và mới lạ.

Tư Chính Đình nỗ lực kiềm chế bản thân, vừa phải không được gây tổn thương cho cô, lại vừa phải khống chế tốc độ của mình.

Trong phòng trở nên ướt át.


Đến khi xong xuôi mọi chuyện, Trang Nại Nại ôm gò má đỏ bừng của mình, thầm than bọn họ quả thật quá liều lĩnh!

Nhất là vì anh vẫn sợ làm con bị thương, nên không thật sự...

AAAA!

Người đàn ông này quá xấu xa!

Lúc này, Tư Chính Đình cuối cùng cũng đứng dậy, vào phòng vệ sinh đánh răng rồi đi ra mặc áo ngủ. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh bắt máy, nhưng vì vẫn đang mặc quần áo nên bật loa ngoài, nghe Quý Thần ở đầu dây bên kia nói: “Ông chủ Tư, ngài có một cuộc họp vào 10h sáng nay. Đã sắp đến giờ rồi, ngài đang ở đâu ạ?”

10h? Đã sắp đến giờ rồi?

Anh ngây người, sau đó nhìn về phía cái người nằm trên giường.

Tất cả thẹn thùng của Trang Nại Nại lập tức tan thành mây khói.

Cô lười biếng nên đã khiến người ta muộn cuộc họp?! Tư Chính Đình đã phải ra mặt thì đây nhất định là một cuộc họp lớn!

Cô chớp mắt liên tục, sau đó nói với cái giọng lợn chết không sợ nước sôi: “Tư Chính Đình, anh giỏi quá! Chúng ta làm những 4 tiếng lận!”

Tư Chính Đình: “!!!”

Cô đang cố ý không chịu thừa nhận rằng cô báo sai giờ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận