Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Đến lúc cô khiếp đảm đứng vững lại thì đã nhận ra Tư Chính Đình đang nhìn cô với vẻ mặt hết sức quái đản.

Trang Nại Nại ngẩn người, hít sâu mấy hơi, rồi mới cảm thấy… ủa? Sao cái thứ cô nắm trong tay lại cứng cứng thế này?

Hơn nữa, cô sờ sờ thì thứ đó liền cứng như sắt.

Sau đó, cô chợt nghĩ ra điều gì, cúi đầu xuống thì thấy tay cô trong lúc bối rối đã kéo quần bơi của anh xuống, lúc này đang cầm bộ phận nào đó…

“AAAAA!”

Trang Nại Nại hốt hoảng, buông ra ngay lập tức, cơ thể liền lắc lư, sau đó eo bị ôm chặt, cô lại va vào người Tư Chính Đình.

Lần này cô ôm chặt lấy vai anh, không dám cử động nữa.

Hai người dính sát vào nhau, nơi nào đó của anh cứng rắn, kề sát vào bụng cô.

Trang Nại Nại: “…”

Mặt Trang Nại Nại đã đỏ rực, cô há hốc mồm, quả thật không biết phải nói gì. Lúc cô đang muốn bảo anh mặc quần bơi vào trước thì lại chợt nghe anh nói, “Sáng nay chưa cho em ăn no?”


Hở?

Trang Nại Nại cảm thấy càng xấu hổ hơn, vội vàng ngẩng đầu, muốn xua tay thì lại thấy anh cúi đầu, cau mày, “Vì thế nên mới không chờ được, thế nào?”

Trang Nại Nại: “!!!”

Cô nào có! Trời đất chứng giám, cô bị oan!

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh ôm chặt eo. Sau đó anh quay người để cô tựa vào đó, cô bị vây giữa thành bể bơi và anh.

Sau lưng là thành bể lạnh lẽo, phía trước lại là cơ thể nóng rực. Trang Nại Nại chỉ cảm thấy như có ngọn lửa đang thiêu đốt khắp người.

“Cũng phải.” Anh lại còn cố tình khiêu khích bên tai cô, “Phụ nữ có thai quả thật là có nhu cầu cao hơn trong chuyện này.”

Ặc…

Nhu cầu…


Gò má Trang Nại Nại đã đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, “Em không…”

Cô đang định chối thì đã bị anh chặn lại.

Trang Nại Nại: “!!!”

Dạo trước cãi nhau, hai ngày nay làm lành, tình cảm của bọn họ lại tiến gần thêm một bước, cả hai đều hiểu tấm lòng của đối phương nên tình yêu say đắm bị chôn giấu trong năm năm qua liền tuôn trào.

Dù biết Trang Nại Nại không thích hợp để vận động quá sức, nhưng bọn họ vẫn không kiềm chế nổi bản năng của cơ thể, hôn nhau một lúc rồi cũng động tình.

Khuôn mặt nhỏ xinh của cô đỏ ửng, đôi mắt long lanh khiến Tư Chính Đình nhìn mà thấy máu trong cả cơ thể đều dồn về chỗ nào đó. Anh nuốt nước miếng, không kìm lòng nổi mà nói, “Nại Nại, anh sẽ rất cẩn thận, được không?”

Trang Nại Nại nhìn anh, nghĩ đến cảnh anh nhẫn nhịn lúc sáng và sự nhân nhượng lẫn thỏa hiệp của anh dành cho cô, dù biết lúc này là tội lỗi nhưng cô vẫn đỏ mặt cúi đầu, “Vâng.”

Cô đáp lại khiến ánh mắt anh càng tối sầm xuống. Anh không nhẫn nhịn nữa mà giữ lấy eo cô…

Nhưng đúng lúc này, giọng Đinh Mộng Á lại chợt vang lên từ bên ngoài, “Tư Chính Đình, thằng nhóc thối kia, con đang bơi sao?!”

Bà còn chưa vào mà giọng đang truyền đến. Cơ thể hai người đồng loạt cứng lại, thấy Đinh Mộng Á đang đi về phía bên này.

Tư Chính Đình nhanh tay với lấy khăn tắm ở trên bờ, quấn chặt lấy cả hai.

Lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa thì Đinh Mộng Á đã đi vào. Hình như bây giờ bà mới thấy Trang Nại Nại ở cạnh anh, liền sợ ngây người, sau đó bịt kín mắt, “A! Chọc mù mắt tôi đi!!!!!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận