Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tuy hai người quấn khăn tắm nhưng mấy món đồ bơi trôi nổi trên mặt nước vẫn tố cáo hai người đang làm gì.

Trang Nại Nại dù không thích Đinh Mộng Á, lần nào gặp bà cũng không nhịn được mà cãi nhau nhưng lúc này vẫn xấu hổ không thôi, chỉ hận không thể vùi đầu xuống bể bơi.

Hu hu hu!

Cô cứ dứt khoát chết đuối luôn cho rồi!

Sao lại phải mất mặt thế này?!

Vả lại, bọn họ làm thế này trong bể bơi sẽ bị… sẽ bị Đinh Mộng Á coi thường!

Lúc Trang Nại Nại đang xấu hổ thì bị Tư Chính Đình giữ đầu cô, vùi vào lồng ngực rộng lớn của anh, sau đó chợt nghe anh hỏi, “Nhìn đủ chưa?”

Anh vừa nói, lồng ngực lại nảy lên một cái, Trang Nại Nại nghe thấy mà có một cảm giác không tên.

Nhất là lúc này, anh nói chuyện với Đinh Mộng Á lạnh tanh như vậy, nhưng lại dịu dàng với cô, khiến Trang Nại Nại không nói nên được cảm giác trong lòng là gì, có chút ngọt ngào như mật, cứ như là… trong lòng anh, người thân thiết nhất… là cô?

Đinh Mộng Á đứng trên bờ đã hoàn hồn, nghiêng đầu đi, “Trời ạ! Mẹ mà biết hai đứa ở đây thì đã chẳng vào. Con cho là mẹ muốn nhìn các con à? Sẽ bị đau mắt đỏ đó, có biết không?”


Tư Chính Đình ho khan một tiếng, “Vậy mẹ còn chưa ra ngoài đi?”

“Có ai đuổi mẹ như thế không? Quả nhiên có vợ quên mẹ. Nói cho con hay, biết là con gần gũi với vợ, nhưng đừng quên rằng con cũng đã từng gần gũi với mẹ đây! Con bò từ trong bụng mẹ ra đó!”

Trang Nại Nại: “!!!”

Đinh Mộng Á này có thể đáng tin một chút được không?!

Mặt cô lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, vòng quay ôm eo Tư Chính Đình, sau đó liền nhéo mạnh một cái. Đều là do anh khiêu khích cô!

Gò má Tư Chính Đình cũng có màu hồng khả nghi, “Mẹ còn chưa ra ngoài?”

“Ra đây ra đây, mẹ đi ngay đây!”

Nói rồi, Đinh Mộng Á lại lén quay lại nhìn anh. Vì Trang Nại Nại bị anh ôm chặt vào lòng nên không thấy được vẻ mặt của Đinh Mộng Á. Vì vậy, bà liền giơ ngón tay cái lên với anh, tiện thể nháy mắt tỏ ý: Con trai, con giỏi lắm!

Tư Chính Đình: “…”


Đinh Mộng Á ra khỏi phòng bơi rồi, Tư Chính Đình mới cúi đầu, lại thấy Trang Nại Nại vẫn vùi vào lòng anh, không chịu buông ra.

Tư Chính Đình xoa đầu cô, “Bà ấy đi rồi.”

Trang Nại Nại: “…”

“Đi thật rồi mà.”

Trang Nại Nại vẫn không nhúc nhích.

Tư Chính Đình nghi hoặc giữ cổ cô, sau đó đẩy cô ra thì thấy cô nhắm tịt mắt, gò má đỏ bừng.

Tim Tư Chính Đình giật thót, anh vội kề tay vào mũi cô, nhưng không hề cảm nhận được chút hơi thở nào. Chẳng lẽ vừa rồi anh quá mạnh tay, nên khiến cô ngạt thở sao?!

Tư Chính Đình cảm thấy tim mình treo lơ lửng, đang định bế bổng Trang Nại Nại đi lên bờ thì cô gái trong lòng anh bỗng mở mắt. Sau đó cô vươn tay hất nước lên mặt anh.

“Tư Chính Đình, anh là cái đồ khốn kiếp!”

Cô lớn giọng mắng như vậy, Tư Chính Đình cảm thấy eo được buông lỏng ra. Đến khi anh lau nước trên mặt đi, mở to mắt ra mới thấy Trang Nại Nại đã dùng khăn tắm quấn người, từ từ mò vào bờ, còn quay lại làm mặt quỷ với anh.

Tư Chính Đình bỗng nhếch môi cười cười, nhún người về phía trước, chỉ chốc lát đã bơi về phía cô.

“AAA! Tư Chính Đình, anh không được chơi xấu!” Trang Nại Nại hoảng sợ, luống cuống chạy lên bờ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận