Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Lý Ngọc Phượng đi rồi, Đinh Mộng Á liền cau mày.

Bà nhìn Trang Nại Nại, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu. Vì hai người vẫn có mâu thuẫn nên bà không muốn đánh giá Lý Ngọc Phượng quá nhiều, chỉ bình thản nói: “Tôi không hiểu bà ta lắm.”

Trang Nại Nại không trả lời, Đinh Mộng Á lại nói tiếp: “Chuyện cổ phần công ty…”

“Tôi không cần.” Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Đinh Mộng Á, “Có lẽ mục đích tôi lấy anh ấy không trong sáng, nhưng cũng vì thế nên tôi lại càng không cần cổ phần công ty.”

Nói rồi, Trang Nại Nại quay sang nhìn Tư Chính Đình, bắt gặp ánh mắt đen nhánh của anh, liền thản nhiên nói, “Tôi chỉ muốn lấy người này, còn lại không liên quan đến bất cứ thứ gì nữa.”

Tôi chỉ muốn lấy người này, không liên quan đến bất cứ điều gì nữa, vì thế cũng không liên quan đến Đinh Mộng Á.

Tư Chính Đình lập tức hiểu ý cô, chỉ cảm thấy niềm vui lập tức tuôn trào trong lồng ngực.

Vì mẹ Trang mất tích nên dù hai người đã làm lành, nhưng vẫn không thể cởi bỏ khúc mắc được. Anh vẫn nợ cô một hôn lễ long trọng, nợ cô lời hứa hẹn trong hôn lễ. Nhưng anh không dám nhắc đến, vì sợ nói ra có lẽ cô sẽ từ chối.


Nhưng bây giờ cô nói như vậy, có phải muốn nói rằng, Ms. Đinh là Ms. Đinh, anh là anh?

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là địa vị của anh trong lòng Trang Nại Nại đã cao hơn rồi.

Niềm vui trong lòng Tư Chính Đình hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của anh. Hai người nhìn nhau, tựa như chìm vào đó, không thoát ra được.

Đinh Mộng Á đứng phắt dậy, “Ôi chao, thiếu phụ luống tuổi này không ở đây ảnh hưởng hai đứa nữa. Mẹ thấy cái ánh mắt đưa tình đầy ẩn ý này mà nổi cả da gà rồi! Mẹ đi trước đây ha~”

Nói rồi, bà liền nháy mắt với Tư Chính Đình rồi đi ra ngoài.

Tư Chính Đình vội dìu Trang Nại Nại, “Em ngồi ở đây một lát, anh đi tiễn bà ấy.”


Nói rồi, anh đuổi theo Đinh Mộng Á.

Hai người ra khỏi biệt thự, vẻ mặt Đinh Mộng Á liền trở nên nghiêm trọng. Bà nói với Tư Chính Đình: “Mẹ nói này, Nại Nại từ lúc mang thai đến bây giờ không có lúc nào thoải mái, các con làm gì cũng phải kiềm chế một chút!”

Tư Chính Đình biết bà đang ám chỉ điều gì, bèn gật đầu, sợ Ms. Đinh lại lải nhải nên vội nói, “Con đã hỏi bác sĩ gia đình rồi.”

Đinh Mộng Á: “!!!”

Bà cũng biết bản thân nhiều lời rồi, sợ đám trẻ thấy phiền nên chỉ mấp máy môi rồi cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Sau khi tạm biệt Tư Chính Đình, bà lái xe về chỗ ở của mình, đi vào căn hộ trống trải, nhìn không gian rộng lớn, trong lòng bà bỗng có một cảm giác mất mát không nói nên lời.

Ở bên ngoài bà dạo chơi nhân gian, vui cười sống qua ngày, dùng điệu bộ cợt nhả để che giấu sự cô đơn của bản thân. Nhưng khi trở lại căn nhà này, cảm giác bất lực và cô đơn trông đời lập tức bao trùm lên bà.

Bà cởi giày ra, không xỏ dép lê mà đi chân trần vào phòng bếp.

Người giúp việc đã hầm sẵn cháo đậu đỏ trong nồi. Bà uống một chén rồi không muốn uống nữa, sau đó lại ngồi phịch xuống ghế sofa, bật TV lên xem. Chuyển vài kênh nhưng lại không thấy có gì thú vị, bà cầm điện thoại gọi cho Tư Tĩnh Ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận