Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tư Chính Đình nhếch môi, trong mắt lóe lên sự cảnh cáo và giận dữ, nhưng cuối cùng anh vẫn rút tay lại. Anh bước qua Thi Cẩm Ngôn đi vào trong phòng bệnh.

Thi Cẩm Ngôn hoảng hốt quay đầu, xuyên qua cửa kính nhìn vào trong phòng bệnh.

Ánh mắt kiên quyết và sống lưng thẳng tắp của Tư Tĩnh Ngọc khiến anh không muốn rời đi, nhưng chợt nhớ đến Tân Tân, anh vẫn phải rời đi.

***

Trong một căn nhà nhỏ với hai phòng ngủ đơn giản của một khu dân cư thành phố Bắc Kinh. Bên trong căn nhà trang trí tinh tế, ánh đèn sáng trưng, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Bạch Nguyệt lúc này có vài phần hung ác. Cô ta cúi đầu nhìn đứa bé nằm im trên bàn trà. Đứa bé đã bị ngất, khuôn mặt đỏ lựng như mông khỉ.

Thời tiết đang rất lạnh, vậy mà nó lại bị lột hết sạch quần áo. Gió lạnh từ ngoài ban công thổi ùa vào, khiến thân thể nhỏ bé run rẩy lẩy bẩy, rồi bất giác rên rỉ trong vô thức: “Mẹ... con lạnh quá! Ba ơi, cứu con…”

Nghe thấy một tiếng “mẹ”, tay Bạch Nguyệt bỗng siết chặt lại, ánh mắt vốn đang có chút mủi lòng lại trở nên lạnh lẽo. Cô ta khom người xuống, nói nhỏ vào tai đứa bé: “Tân Tân, cố gắng lên. Cho dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng đã nuôi con nhiều năm như thế rồi, chỉ cần con có thể bảo ba về nhà thì sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con, được không?”

Nói xong những lời này, cô ta sờ lên lồng ngực Tân Tân. Toàn thân thằng bé nóng hổi, cái loại nóng này từ lòng bàn tay cô ta đi vào trong cơ thể, đốt cháy trái tim cô ta, thế nhưng lại không đốt nổi những thứ… dơ bẩn kia.

Thấy thời gian đã tương đối, Bạch Nguyệt lấy đồ mặc cho Tân Tân. Động tác thô lỗ làm cho da thịt của thằng bé đỏ lựng lên. Cô ta vừa mặc đồ xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.

Bạch Nguyệt khép hờ mắt lại, nước mắt liền lưng tròng. Trong khoảnh khắc cửa mở ra, cô ta ôm Tân Tân chạy nhanh ra cửa, hốt hoảng nói: “Cẩm Ngôn, anh mau đến xem! Tân Tân nóng quá rồi. Em không biết phải làm sao nữa, hu hu hu…”

Thi Cẩm Ngôn thấy Tân Tân như vậy thì cũng phát hoảng: “Mau gọi 120!”

***

Cơ thể Tư Tĩnh Ngọc không có gì đáng ngại, chỉ là tinh thần bị hoảng sợ nên cần phải tĩnh dưỡng về cả thể xác lẫn tinh thần. Ở bệnh viện nằm một buổi sáng, đến xế chiều thì được về nhà. Tư Tĩnh Ngọc ở lại biệt thự nhà họ Tư, cả người lúc nào cũng vô hồn, không có chút tinh thần. Trang Nại Nại đang mang thai, thời gian rỗi rãi nhiều nên hay tìm cô trò chuyện.

Tư Tĩnh Ngọc rất cảm kích sự quan tâm của Trang Nại Nại dành cho mình, vì thế tình cảm ngày càng tốt, thân như chị em ruột.

Cứ ngây người ở nhà mãi cũng chán nên hôm nay hai người họ đến trung tâm thương mại mua sắm mua một ít đồ dùng cho trẻ con.

Tài xế lái xe đưa bọn họ đến phụ cận của trung tâm thương mại. Hai người đang đẩy xe đi dạo trong trung tâm thì đột nhiên thấy phía trước có một đám người đang tụ tập, hai người hiếu kỳ đi lên xem. Một người phụ nữ nắm chặt tay một quý bà, khóc lóc nói: “Em phải cứu bọn chị, Quế Xuân, Quế Xuân à, A Minh nó là cháu ruột của em mà, bây giờ em phất như diều gặp gió rồi, em không thể bỏ mặc bọn chị được.”

Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo bông hoa cực kì cũ nát.

Lúc đầu Trang Nại Nại cũng không để ý lắm, định đi vòng qua chỗ khác tiếp tục mua sắm, nhưng vừa nghiêng đầu thì thấy quý bà bị lôi kéo là… Lý Ngọc Phượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui