Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Thiết kế xong?

Trang Nại Nại chớp mắt, dường như không ngờ Mino sẽ trả lời như vậy.

Cô bĩu môi nói: “Vậy thì mời trưởng bộ phận Mino cho chúng tôi xem thiết kế của cô.”

Trợ lý vội bước lên kết nối laptop với máy chiếu, Mino mở thiết kế của mình chiếu lên.

Cô ta cười nhạt, đứng lên thuyết trình ý nghĩa của thiết kế: “Kiểu dáng năm nay vẫn giống như năm trước, nhẹ nhàng, đi lại dễ dàng…”

Cô ta đã tốn cả một tháng để thiết kế ra át chủ bài này, đây là thiết kế mà cô ta hài lòng nhất. Tuy không theo kịp sự sáng tạo phá cách của Trang Nại Nại nhưng cô ta vẫn rất hài lòng với thiết kế lần này. Dù sao cũng là người tốt nghiệp đại học danh tiếng, mà bản thân cô ta cũng là người cố gắng học hỏi, cho nên vẫn có nền tảng nhất định.

Cô ta lưu loát thuyết trình ý tưởng của mình, nhân viên bên dưới cũng cảm thấy bản thiết kế này tốt. Thuyết trình xong, cô ta nhìn Trang Nại Nại, hỏi: “Trang Nại Nại, cô cảm thấy thế nào?”

Cô cảm thấy thế nào?

Trang Nại Nại nheo mắt nhìn bản thảo thiết kế trên màn hình máy chiếu.


Nói thật thì Mino cũng là người có năng lực, mấy bản vẽ này đúng là không tệ lắm.

Chỉ là những bản thiết kế này, bảo thủ thì có thừa nhưng tính sáng tạo thì lại không có.

Nếu đây là thiết kế do đàn anh Tô Cẩm Huy vẽ thì Trang Nại Nại chắc chắn sẽ không bới móc, bởi vì bản thiết kế này đã đạt yêu cầu rồi.

Có điều, cô đã lập chí khiến Mino không được vui vẻ thoải mái. Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta, cô lập tức đứng lên nói, “Bản thiết kế này quả thật không tệ.”

Mino hất cằm lên, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Nhưng mà tôi cảm thấy vẫn còn chưa hoàn hảo, nên sửa một vài chỗ sẽ tốt hơn.”

Cô vừa nói xong, Mino liền nổi giận: “Trang Nại Nại, mỗi một nhà thiết kế đều có ý tưởng riêng của mình, cô đừng có khoa tay múa chân với tác phẩm của người khác được không?”

“Thật ngại quá, phòng thiết kế thời trang là do tôi quản lý, bản thảo cuối cùng có hình dạng gì cũng là do tôi quyết định.”

Nói đến đây, Trang Nại Nại cầm bút lên, trực tiếp chỉnh sửa vài chỗ, phác họa thêm vài chi tiết. Bản thiết kế của Mino dưới tay cô cứ như vẽ rồng thêm mắt, trở nên sống động hẳn lên, còn có thêm vài phần linh khí và cảm giác lập thể.


Trình độ của Trang Nại Nại và Mino cao thấp thế nào đã phân rõ ràng.

Mino siết chặt tay nhìn chăm chăm vào bản thiết kế Trang Nại Nại đã sửa. Bị Trang Nại Nại nhục nhã trước mặt mọi người thế này, cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Trang Nại Nại cười tủm tỉm nói với Mino, “Trưởng bộ phận Mino, mời cô lấy năng lực tham gia cuộc thi “Tinh Quang” ra để phục vụ cho công ty.”

Mino híp mắt lại cảnh cáo, “Trang Nại Nại, tôi là cấp trên của cô!”

“Tôi biết!” Trang Nại Nại nhún vai, “Nhưng tôi là vợ của ông chủ cô.”

Một câu nói, suýt chút nữa làm cho Mino tức hộc máu!

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt đi ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại hai người. Mà không đúng, còn có Đại Tráng từng giây từng phút đi theo Trang Nại Nại nữa.

Mino bình tĩnh nhìn Trang Nại Nại, “Trang Nại Nại, cô đừng có được voi đòi tiên.”

Trang Nại Nại đang thu dọn đồ đạc, nghe cô ta nói thì cười tủm tỉm trả lời: “Tức chết người lại không phải đền mạng thì vì sao tôi không thể được voi đòi tiên?”

Mino chỉ muốn điên lên, sau đó thấp giọng nói: “Trang Nại Nại, lẽ nào cô không muốn biết mẹ Trang của cô đang ở đâu sao?”

Toàn thân Trang Nại Nại cứng đờ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận