Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Ra khỏi khoa phụ sản, giữa Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc vẫn còn xấu hổ. Tư Tĩnh Ngọc muốn nói xin lỗi Trang Nại Nại, nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Còn Trang Nại Nại thì cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt, cũng không biết là cô đang nghĩ gì.

Đi được một đoạn, Tư Tĩnh Ngọc thật sự không nhịn nổi nữa bèn kéo cánh tay Trang Nại Nại lại: “Nại Nại, chuyện hôm nay là do chị sắp xếp, em có giận thì cứ nói ra, chị xin lỗi, chị…”

Trang Nại Nại vội ngẩng đầu, “Chị, em không trách chị!”

Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt.

Trang Nại Nại thở dài, “Bà ấy là bà nội của con em, em rất vui vì bà ấy quan tâm tới con em, sao lại giận được?”

Tư Tĩnh Ngọc dè dặt nhìn sắc mặt của cô, “Thật sao?”

“Thật! Chuyện giữa em và bà ấy là chuyện của người lớn, không liên quan gì tới con em. Em không trách bà ấy tới xem con em có khỏe hay không, sau này em cũng sẽ để bà cháu bọn họ thường gặp nhau.”


Trang Nại Nại nói một cách thẳng thắn như vậy khiến Tư Tĩnh Ngọc cũng nhẹ lòng. Cô bước lên vỗ vỗ vai Trang Nại Nại, “Nại Nại, chị biết em là người tốt, nhưng lại không nói rõ được tốt ở điểm nào. Có điều hôm nay, cuối cùng chị đã biết rồi. Chị cũng hiểu rõ vì sao Chính Đình lại yêu em rồi.”

Nghe Tư Tĩnh Ngọc khen mình, Trang Nại Nại đỏ mặt, cúi đầu.

Thật ra, khi nhìn thấy Đinh Mộng Á lúc nãy, cô cũng có chút xúc động. Qua mấy tháng mang thai, tính khí của cô đã dần dần dịu lại, cứ nghĩ đến đứa con trong bụng là lòng cô trở nên mềm mại. Người ta nói, chưa làm mẹ là chưa hiểu được nỗi lòng của bậc làm cha mẹ. Bây giờ cô sắp làm mẹ rồi, sự hận thù đối với Đinh Mộng Á cũng không còn nhiều như xưa nữa.

Trang Nại Nại nhìn Tư Tĩnh Ngọc cười. Hai người đang định đi tiếp thì có một người bước tới cản đường bọn họ.

Người đó mặc áo phao màu trắng, là Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt lẳng lặng nhìn Tư Tĩnh Ngọc: “Chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Tư Tĩnh Ngọc quay sang nhìn Trang Nại Nại, ý bảo cô tránh đi một lát. Nhưng Trang Nại Nại lại cố chấp nhìn Tư Tĩnh Ngọc, ý nói là cô sẽ không đi.


Trang Nại Nại theo sau Tư Tĩnh Ngọc và Bạch Nguyệt, dựng lỗ tai lên nghe bọn họ nói chuyện.

“Khi nào cô ly hôn với Cẩm Ngôn?”

“Sẽ mau thôi.”

Bạch Nguyệt hừ lạnh, “Tư Tĩnh Ngọc, không phải cô còn luyến tiếc Cẩm Ngôn đấy chứ?”

Người phụ nữ này! Rốt cuộc là cô ta lấy can đảm ở đâu ra mà làm kẻ thứ ba một cách quang minh chính đại như thế?

Trang Nại Nại nổi giận.

Tư Tĩnh Ngọc nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, “Bạch Nguyệt, nếu cô không còn gì để nói nữa thì tôi đi trước đây.”

Nhưng Bạch Nguyệt lại kéo Tư Tĩnh Ngọc lại, “Tư Tĩnh Ngọc, cô không dám đối mặt với tôi sao? Tôi và Cẩm Ngôn đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần cô chịu ly hôn là chúng tôi sẽ ở bên nhau. Rốt cuộc khi nào cô mới chịu ly hôn hả?”

Trang Nại Nại bước lên, “Này, cô đủ rồi đấy! Vợ chồng người ta có ly hôn hay không thì có liên quan gì tới cô?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận