Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại cười híp mắt rồi chìa tay ra: “Mau ngoan ngoãn đưa tiền lương của em đây ~”

Tư Chính Đình thật sự không chịu nổi bộ dạng này của cô. Đang định nói cái gì đó thì tin tức trong tivi đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Mino đang bị phóng viên bao vây, đối mặt với một tỷ nhân dân đang xem truyền hình mà cô ta vẫn có thể mặt không đỏ mà khóc lóc nức nở nói: “... Đúng vậy, nhất định phải đảm bảo quyền lợi của người lao động! Tôi nghèo, tôi xuất thân thấp hèn, tôi đến từ nông thôn! Nhưng tôi dựa vào bản lĩnh của mình kiếm ăn, dựa vào hai tay của mình làm giàu, nuôi sống chính mình! Từ nhỏ ba mẹ tôi đã qua đời, phải dựa vào trại trẻ mồ côi mà lớn lên, thế nhưng tôi chưa bao giờ muốn làm một con sâu gạo! Nhiều năm qua, số tiền mà tôi kiếm được có phân nửa là chuyển về cho trại mồ côi, đây chính là báo đáp của tôi với xa hội, lời cảm ơn với Tổ quốc! Thế nhưng những điều này giờ không làm được nữa rồi, tôi bị bắt nạt rồi còn bị bắt giữ im lặng! Tôi hy vọng tập đoàn Đế Hào có thể cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi sẽ nhờ pháp luật để đảm bảo quyền lợi của mình!”

Lời cô ta nói rất kiên định, khiến người khác phải đồng tình. Ánh mắt bình tĩnh của cô ta nhìn thẳng về phía ống kính như đang xuyên qua màn hình để nói với cả thế giới rằng: Tôi sẽ không từ bỏ!

Bản tin nhanh chóng chuyển đến tin tức khác, thế nhưng cả bốn người trong biệt thự nhà họ Tư đều ngây người.


Trang Nại Nại nhíu mày, cô vốn đã biết chuyện này sẽ bị làm lớn, có thể gây sóng gió trên mạng, thế nhưng không ngờ Đế Hào lại bị đẩy lên đầu ngọn sóng, lại đúng vào đợt quốc gia đang nghiêm trị. Hành động này của Mino tương đương với việc đem chuyện sao chép tung ra trước toàn công chúng.

Lúc Trang Nại Nại đang suy nghĩ đối sách thì đột nhiên di động của cô vang lên, cô cũng không nhìn người gọi tới là ai mà nghe luôn.

“Alo?”

“Alo, xin chào, xin hỏi cô là cô Trang Nại Nại sao? Tôi là phóng viên của báo Thục Viện, có mấy vấn đề tôi muốn hỏi cô. Xin hỏi cô có thời gian không?”


Trang Nại Nại sửng sốt: “Tôi không...”

“Cô Trang Nại Nại, xin hỏi cô có ý kiến gì với sự việc cô Mino vừa nói trên tivi? Năm đó cô trơ tráo sao chép thiết kế của cô Mino thì cô có thấy xấu hổ và hối hận không? Xin hỏi...”

Từng câu hỏi sắc bén ập đến khiến Trang Nại Nại sửng sốt, cô chưa kịp trả lời thì di động đã bị một bàn tay cướp mất. Tư Chính Đình chuyển máy Trang Nại Nại sang chế độ máy bay rồi mới đưa lại cho cô.

Di động của cô không gọi được, sau đó là di động của Tư Chính Đình vang lên. Anh không nghĩ nhiều mà dứt khoát tắt máy.

Mới vừa tắt máy thì máy bàn trong nhà họ Tư lại vang lên. Tư Chính Đình bình tĩnh đứng dậy giật đứt dây tín hiệu điện thoại. Tiếp đó là lấy iPad gửi cho Quý Thần một email.

Trang Nại Nại nhanh chóng tìm weibo của Mino thì phát hiện mới qua mấy phút ngắn ngủi mà weibo của cô ta đã tăng thêm mấy trăm ngàn người theo dõi. Mà bài đăng phẫn nộ với Đế Hào của cô ta trở thành bài đăng hot nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận