Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Mino ngẩng phắt đầu lên, kiên quyết lắc đầu: “Không được, chúng ta sắp thành công rồi. Dù có như thế nào thì con cũng không đi. Loại scandal này chỉ cần một vài ngày là lắng xuống, sẽ không còn ai chú ý đến con nữa. Nhưng... sau này con phải làm sao đây? Làm sao con đi làm được nữa? Làm sao con còn mặt mũi gặp ai?”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên sờ mặt mình, “Mẹ, hay là con đi phẫu thuật thẩm mỹ. Phẫu thuật xong là có thể bắt đầu lại lần nữa rồi.”

Lý Ngọc Phượng nhíu mày, “Không được, tỉ lệ phẫu thuật hỏng rất cao. Mino, con cứ yên tâm ở đây vài ngày nữa. Đợi kế hoạch của chúng ta thành công thì con không cần phải phẫu thuật thẩm mỹ, cũng sẽ không còn người đeo bám con không buông nữa.”

Mino sửng sốt, “Là sao?”

Lý Ngọc Phượng cắn môi nói: “Đợi con trở thành bà Tư rồi, con nghĩ ngài Tư sẽ cho phép loại scandal này tồn tại sao?”

Mắt Mino sáng lên, cuối cùng cũng chịu yên.

Trấn an Mino xong, Lý Ngọc Phượng nấu rất nhiều đồ để vào tủ lạnh, sau đó mới lái xe về nhà họ Cố. Vừa bước vào nhà, bà ta liền thấy Cố Đức Thọ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng.

Lý Ngọc Phượng bĩu môi, “Ông nhìn tôi như vậy làm gì? Cố Đức Thọ, sao ông lại về nước? Tìm không được tình nhân nên mới quay về nước với chúng tôi sao?”

Bà ta vừa nói vừa cởi áo khoác móc lên móc treo quần áo, sau đó mới lại bàn trà rót một tách trà. Đang định uống thì bị một bàn tay gạt mạnh, tách trà rơi xuống đất vỡ nát.


Lý Ngọc Phượng sửng sốt, đứng thẳng người lên chất vấn, “Cố Đức Thọ, ông làm cái gì thế?”

Bà ta vừa dứt lời, Cố Đức Thọ lại vung tay lên.

“Chát!”

Một cái tát rơi lên mặt Lý Ngọc Phượng.

Lý Ngọc Phượng che mặt, mở to mắt trừng Cố Đức Thọ, “Ông điên rồi hả? Làm cái gì thế hả?”

Tuy Cố Đức Thọ không phải là một người tốt nhưng ông ta sẽ không vô duyên vô cớ đánh vợ mình. Đây là lần đầu tiên Lý Ngọc Phượng bị đánh.

Lúc này, Cố Đức Thọ chỉ muốn ném thẳng điện thoại vào mặt Lý Ngọc Phượng, “Lý Ngọc Phượng! Bà làm mất hết mặt mũi của nhà họ Cố này rồi! Bà bảo ngài Tư sẽ nghĩ như thế nào về gia đình chúng ta đây?”

Lý Ngọc Phượng lấy điện thoại nhìn thì sững cả người.


Bà ta ngẩng đầu lên, thấy Cố Tinh San và Cố Tinh Hào yên lặng nhìn mình, rõ ràng là không đồng ý với hành động của bà ta.

Lý Ngọc Phượng nuốt nước miếng, muốn giải thích nhưng Cố Tinh San đã lên tiếng trước: “Mẹ, Mino chỉ là một đứa được nhà chúng ta tài trợ nuôi lớn, sao mẹ có thể giúp cô ta nhiều đến mức này? Mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự thích phụ nữ? Lần trước mẹ đánh con... là vì để bảo vệ cô ta?”

Nói đến đây, Cố Tinh San chán ghét lùi ra sau vài bước.

Lý Ngọc Phượng: “...”

***

Bên nhà họ Cố đang diễn ra một màn hỗn loạn, còn nhà họ Tư lại yên tĩnh đến độ không thể yên tĩnh hơn.

Đêm đã khuya, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ say.

Trang Nại Nại đang nằm trên giường bỗng nhảy dựng lên, sau đó chạy đi lấy túi xách lục lọi gì đó.

“Nại Nại, em làm gì vậy?”

Hai mắt Trang Nại Nại tỏa sáng lấp lánh, “Chính Đình, em nhớ ra rồi! Em biết Hổ Tử là ai rồi! Em cũng biết bạn tốt của anh ta là ai luôn!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận