Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại nhìn theo bóng lưng của anh.

Không hiểu vì sao cô lại rất muốn giữ anh lại, cũng không hiểu vì sao trong lòng có cảm giác bất an.

Cô không nhịn được mà thầm cười nhạo chính mình.

Trang Nại Nại, mày ra vẻ cái gì? Mày sắp sinh rồi, dù mày có luyến tiếc người đàn ông này thì cũng không đi theo được đâu.

Cô quay đầu nhìn về phía phòng ngủ. Chỉ có ba ngày mà thôi, ba ngày sau là anh về rồi!

Nhưng mà…

Cô vẫn có cảm giác không thể tin nổi, là bởi vì đang lúc tuyệt vọng mà thấy được hy vọng sao? Còn cả cái cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết nữa, sao lại khiến con người ta bất an thế này? Là bởi vì từ nhỏ đã sống khổ sở, nay ông trời đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, cho nên cô thấy không quen sao?

Trang Nại Nại lắc đầu, cố vứt hết suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu về phòng ngủ tiếp.

Có lẽ là do quá hưng phấn nên cô không ngủ tiếp được.

Cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.


Mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại bỗng rung lên.

[Em ngủ chưa?]

[Em chưa ngủ.]

[Anh nhớ em!]

Gò má Trang Nại Nại đỏ lên.

[Em cũng vậy.]

[Nhớ chăm sóc mình thật tốt, đợi anh về.]

Ba chữ “đợi anh về” khiến cô cảm nhận được tình yêu nồng nàn, ngọt ngào như hình với bóng, không còn gì có thể hạnh phúc hơn được nữa.

Mãi cho đến sáng hôm sau, Trang Nại Nại mới ngủ lại được. Đinh Mông Á biết vậy nên không đánh thức cô. Trang Nại Nại ngủ một giấc tới 11h trưa.


Lúc cô mở mắt ra, sắc trời đã sáng choang, nhưng do thành phố Bắc Kinh dày đặc sương mù nên bên ngoài vẫn hơi ảm đạm.

Cô vô thức nhìn sang bên cạnh, không thấy Tư Chính Đình thì mới nhớ tới chuyện khuya hôm qua. Anh lên đường lúc nửa đêm, bây giờ chắc đi được nửa đường rồi, có lẽ buổi chiều mới tới.

Trang Nại Nại rời giường, vệ sinh xong thì đi ra ngoài.

Dưới lầu, Đinh Mộng Á đang ngồi ở phòng khách xem ti vi. Nghe tiếng mở cửa, bà ngẩng đầu lên nhìn rồi nói với cô: “Nại Nại, con ăn cháo trước đi, ăn lửng bụng thôi không cần ăn nhiều, sắp tới bữa trưa rồi.”

Trang Nại Nại “vâng” một tiếng, rồi từ từ bước xuống lầu.

Đinh Mộng Á vội đi lên đỡ cô, “Con đi từ từ thôi!”

Bà nhìn xuống cái bụng to đến mức khiến người ta thấy hoảng hồn của Trang Nại Nại cảm thán: “Cái bụng này… thật là lớn!”

Trang Nại Nại ăn cháo xong cũng không lên lầu nữa mà ngồi ở phòng khách cùng Đinh Mộng Á. Một lát sau cô phát hiện mình quên đem điện thoại xuống.

Cô muốn lên lầu lấy điện thoại nhưng bụng to đi lên đi xuống không tiện nên cô dứt khoát ngồi xem ti vi.

Đinh Mộng Á thấy vậy bèn cười nói: “Để mẹ đi lấy điện thoại giúp con nhé!”

Vì người làm không được phép vào phòng ngủ chính nên Đinh Mộng Á mới nói như vậy.

Trang Nại Nại nhìn Đinh Mộng Á cười, “Vâng ạ, phiền mẹ giúp con.”

Đinh Mộng Á nhanh chóng lấy điện thoại của Trang Nại Nại xuống, “Nại Nại, có người gọi cho con đấy. Lúc mẹ vào phòng thấy đang gọi, nhưng chưa kịp bắt máy thì bên kia tắt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận