Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Mẹ, mẹ mau trở về đi! Tinh San chảy nhiều máu lắm! Mẹ, có phải là nó sảy thai rồi không?”

Tròng mắt Lý Ngọc Phượng co rụt lại, “Sảy thai?”

Dưới cơn kích động, chân bà ta đạp mạnh vào phanh khiến chiếc xe thắng gấp trên đường. Xe phía sau suýt nữa đâm sầm vào xe bà ta.

Lý Ngọc Phượng hoảng loạn hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao nó lại sảy thai?”

“Gần đây Tinh San quen một người đàn ông không đáng tin, nó nói hai tháng rồi nó chưa có cái đó đó. Mẹ, bây giờ nó chảy rất nhiều máu! Có phải nó sảy thai rồi không? Mẹ, nó cứ chảy máu mãi như này thì sẽ chết mất!”

Vừa nghe hai chữ “sẽ chết”, Lý Ngọc Phượng liền siết chặt vô lăng.

“Mẹ về ngay đây, hai đứa đừng sợ!”

“Vâng... mẹ về mau lên, con rất sợ! Con đã gọi 120 rồi, nhưng sao bọn họ còn chưa tới?”


Lý Ngọc Phượng vừa quay đầu xe vừa nói: “Mẹ về ngay đây!”

Cúp điện thoại Cố Tinh Hào, bà ta liền gọi cho Mino.

Giọng nói của Mino có chút lạnh, cũng có chút thô: “Khi nào mẹ mới tới? Mẹ mau tới đi, con thật sự không chịu nổi nữa rồi.”

“Mino, con gắng chịu thêm chút nữa, mẹ biết điều kiện sinh hoạt của hai người đó không tốt, nhưng mà bây giờ em gái con sảy thai, chảy rất nhiều máu, mẹ phải về nhà một chuyến…”

“Mẹ! Con muốn mẹ tới ngay bây giờ! Con không muốn ở đây nữa! Mẹ!” Mino đột nhiên gào khóc.

Vành mắt Lý Ngọc Phượng đỏ lên, nhưng bà ta vẫn kiên định nhìn về phía trước, “Mino, con bình tĩnh, mẹ về xem em con xong là đến tìm con ngay. Mino, con đã thành ra thế này rồi, mẹ không thể bỏ mặc em gái con được. Lỡ như em con giống con… thì cuộc sống sau này của nó sẽ bị phá hủy.”

Đầu dây bên kia, Mino hét lên: “Mẹ, rốt cuộc con có phải là con gái của mẹ không? Sao mẹ không tới đây? Mẹ mau tới đây đi!”

Lý Ngọc Phượng thở dài, “Mino, Tinh San cũng là con gái của mẹ, bây giờ nó sống chết không rõ, bên nào nặng bên nào nhẹ, lẽ nào con không phân biệt được sao?”


Nghe giọng điệu kiên quyết của bà ta, Mino lại khóc lên, “Mẹ không cần con nữa sao?”

Lòng Lý Ngọc Phượng mềm nhũn, “Mino, mẹ rất cần con! Hơn hai mươi năm trước cũng thế, hơn hai mươi năm sau cũng vậy. Năm xưa là mẹ không trông con cẩn thận, mới để người ta trộm con đi, tất cả là do mẹ không tốt. Con chờ mẹ... chờ mẹ xác định em gái con không sao, mẹ sẽ tới tìm con ngay.”

Mino đành thỏa hiệp, “Mẹ mau lên, con đợi mẹ.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, vành mắt Lý Ngọc Phượng đỏ lên. Bà ta đã có một đứa con gái không được hạnh phúc rồi, nên bà ta không thể để một đứa con gái khác của mình cũng bị như vậy nữa…

Bà ta hít một hơi thật sâu, đạp ga tăng tốc, lúc đến ngã rẽ là vừa lúc đến đèn đỏ, nhưng bà ta không thấy rõ nên chạy thẳng lên…

“Két… Rầm!”

Trán Lý Ngọc Phượng đập mạnh xuống, ngất xỉu.

Nhà họ Cố.

Cố Tinh Hào vừa cúp điện thoại thì có một cái gối đập vào đầu cậu ta. Cố Tinh San chống nạnh mắng: “Anh mới sảy thai ấy! Cả nhà anh đều sảy thai! Sao anh lại nói như vậy? Có người nói như anh sao?”

Cố Tinh Hào giật lấy cái gối, “Nếu anh không nói vậy thì mẹ sẽ chịu quay lại sao? Mẹ lo cho con Mino đó như vậy, xem ra là rất thích con đó. Nếu anh không nói vậy, thì chắc chắn mẹ sẽ không quay lại đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận