Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại bình tĩnh nhìn cô ta: “Hai đứa bé không hề ở cùng cô đúng không? Còn nữa, cô thành bà Tư một tháng rồi nhưng Tư Chính Đình chưa hề chạm vào cô, đúng không?”

Mino nghe vậy lập tức trợn tròn mắt.

Nào chỉ có chuyện ngài Tư chưa từng chạm vào cô ta. Từ ngày cô ta về biệt thự của nhà họ Tư đến giờ còn chưa bao giờ gặp ngài Tư!

Cô ta tìm kiếm ngài Tư khắp nơi đều không thấy, nay thoáng thấy được xe của anh thì mới bám theo đến tận đây, vừa thấy khu nhà này thì cô ta biết ngài Tư không bỏ được con hồ ly tinh Trang Nại Nại cho nên mới xông vào.

Nhưng bị nói toạc ra thế này thì cô ta vẫn có cảm giác như bị lột sạch đồ trước mặt người khác.

Mino căm tức nhìn Trang Nại Nại: “Mày nói bậy, tao và ngài Tư rất yêu nhau!”

“Yêu nhau? Vậy cô nói cho tôi biết, Tư Chính Đình thích ăn gì?” Trang Nại Nại tiến lên một bước.

Mino lùi về sau, không trả lời được.


“Cô nói cho tôi biết, quần áo của Tư Chính Đình để ở đâu? Anh ấy quen mặc cái gì?” Trang Nại Nại tiếp tục tiến lên.

“...”

“Cô nói cho tôi biết, tối mấy giờ Tư Chính Đình đi ngủ, sáng mấy giờ tỉnh dậy?”

“...”

Mino tiếp lui cho tới khi đụng phải cửa phòng. Cô ta mở to mắt nhìn Trang Nại Nại.

Cô ta không trả lời được câu nào cả.

Mino nắm chặt tay, lần đầu tiên cô ta cảm thấy làm bà Tư là một chuyện nhục nhã như vậy!

Đúng thế, cô ta là bà Tư nhưng không thể sinh con, một tháng chỉ gặp được Tư Chính Đình một lần, thậm chí suốt một tháng nay còn bị ám sát, nơi ở cũng phải đổi rất nhiều lần.


Cô ta muốn phát điên rồi!

Nếu như không phải còn có ngài Tư khiến cô ta kiên trì thì cô ta đã sớm ly hôn. Nhưng mà cô ta thực sự không tiếp tục nổi nữa, một tháng trời không được thấy Tư Chính Đình khiến cô ta thực sự không chịu nổi.

Mino cắn môi.

“Để tôi đoán nhé…” Trang Nại Nại ép sát tới gần cô ta, khiến cô ta không thể lui được nữa: “Có phải cô làm bà Tư một tháng rồi, nhưng thật ra cô còn chưa lên giường với anh ấy?”

Đồng tử của Mino mở lớn.

Trang Nại Nại vừa nhìn bộ dạng này của cô ta thì cong môi cười, trên mặt cũng nhẹ nhàng hơn.

Cô biết Tư Chính Đình sẽ không khiến cô thất vọng. Chuyện hiểu lầm là chuyện giữa hai người họ. Chắc chắn Tư Chính Đình sẽ không để Mino tới giày vò cô.

Trang Nại Nại nghĩ tới đây thì đột nhiên Mino phát điên mà đẩy cô một cái, tiếp đó là nhào về phía cô: “Trang Nại Nại! Con khốn! Đồ lăng loàn! Mày trả ngài Tư lại cho tao! Mày nói đi, mày giấu anh ấy ở chỗ nào? Trả lại cho tao! Tao mới là bà Tư! Anh ấy thích mày thì sao? Tao mới là vợ chính thức, mày chỉ là một người tình mãi mãi không thể ra ánh sáng!”

Trang Nại Nại lui về sau một bước, Mino quá điên cuồng cho nên cô không chống đỡ được. Đúng lúc ấy, Từ Đại Chí vẫn đứng bên cạnh cô đột nhiên bước lên túm lấy cổ áo của Mino, xách cô ta lên.

Mino rú lên như heo bị giết: “Thằng khốn mặt rỗ này buông tao ra! Mày biết chồng tao là ai không? Chồng tao là Tư Chính Đình! Tao cũng là bà Tư! Tao chính là thể diện của nhà họ Tư! Mày dám đụng vào tao thì tao sẽ cho mày chết như nào mày cũng không biết đâu!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận