Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Lý Ngọc Phượng sửng sốt.

“Chưa kể nếu tôi đối xử tốt với cô ta thì cô ta sẽ nghi ngờ thân phận của tôi! Nhỡ đâu cái đứa thiểu năng trí tuệ đó lại nói ra chuyện tôi không phải con đẻ của Tiêu Mộ Thanh thì sao, đến lúc đó thân phận bà Tư của tôi cũng không giữ được!”

Trong giọng nói của cô ta có cả sự chán ghét cùng phiền muộn.

Mino đột nhiên lên giọng thế này khiến Lý Ngọc Phượng cả kinh, bà ta mím môi nói: “Con làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Đến hôm nay mẹ mới biết chuyện San San thích ngài Tư là do con thúc đẩy! Con làm gì vậy?”

Mino đứng lên: “Vậy hôm nay tôi tới là để cãi nhau với bà sao? Bà hỏi tôi làm cái gì? Được, vậy tôi nói cho bà biết! Bởi vì tôi đố kị cô ta vừa đẻ ra đã có ba mẹ bên cạnh chăm nom, còn tôi lại thê thảm như heo chó! Dựa vào cái gì mà một đứa thiểu năng như cô ta lại có vận mệnh tốt như thế?”

Lời này vừa thốt ra, mặc kệ là cơn tức hay phiền muộn của Lý Ngọc Phượng đều biến mất, trong nháy mắt chỉ còn lại sự hổ thẹn.


Giọng điệu của bà ta mềm mỏng, làm bộ như lúc này mới chú ý đến tay của Mino: “Được rồi Mino, chúng ta không nói chuyện này nữa! Tay của con làm sao vậy? Sao lại chảy máu?” Nói rồi vội vàng đi lấy hòm y tế để băng bó vết thương cho cô ta.

Mino lạnh mặt nhìn Lý Ngọc Phượng.

Băng bó xong xuôi bà ta mới ngồi xuống đối diện cô ta: “Con với ngài Tư có gì tiến triển à?”

Mino vừa nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mệt mỏi: “Không có, tôi còn chẳng thấy anh ấy đâu cả, không biết anh ấy đi đâu! Bà nói xem, vì sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy?”

Lý Ngọc Phượng nhăn mày: “Đừng nóng vội, chuyện này không gấp được.”

“Sao tôi có thể không gấp chứ?” Mino đứng lên, mất không chế nói, “Đã một tháng rồi! Một tháng! Đã bảo là thay thế Trang Nại Nại nhưng con của tôi đâu? Ngay cả mặt chúng nó tôi còn chưa được nhìn thấy! Còn ngài Tư nữa! Một tháng! Tròn một tháng mà tôi chỉ trông thấy anh ấy đúng một lần! Rốt cuộc anh ấy đi đâu? Không ở Đế Hào! Cũng không ở nhà! Chẳng lẽ anh ấy có thể bốc hơi khỏi thế giới này sao?”


Lý Ngọc Phượng vội vàng nắm lấy tay cô ta: “Con đừng nóng vội, nghe mẹ nói đã!”

“Được, bà nói đi, anh ấy đi đâu? Tôi phải làm sao đây? Vì sao có nhiều người muốn giết tôi như vậy? Một tháng này tôi đã suýt chết ba lần rồi!” Cô ta nói đến đây liền nắm ngược lại tay của Lý Ngọc Phượng, “Mẹ, mẹ nói đi, tại sao lại như vậy?”

Lý Ngọc Phượng vội vàng an ủi cô ta: “Con yên tâm, mẹ đoán có khi là tranh đoạt tài sản gì đó thôi Phía Tư Quang Tùng đang như hổ rình mồi chực chờ Tư Chính Đình mắc lỗi, con đừng sợ, không có chuyện gì đâu! Con xem con có bị giết đâu? Không sao cả! Không sao cả!”

Lý Ngọc Phượng nói rất dễ nghe, nhưng mà bà ta đâu có gặp phải những chuyện kia nên Mino chỉ cảm thấy bà ta không hiểu mình.

Cô ta phiền não đi tới đi lui thì nghe đột nhiên nghe thấy Lý Ngọc Phượng nói: “Mino! Thật ra con tìm sai trọng điểm rồi. Con đường chúng ta đi là con đường hướng về mẹ chồng con. Bây giờ con đừng tìm ngài Tư làm gì nữa, con nên đi tìm mẹ chồng con. Có sự yêu thích của bà ấy, ngài Tư có muốn ly hôn cũng không được!”

Ly hôn?

Mino nghe vậy thì mắt bỗng lóe sáng lên, nói: “Bà nghĩ tôi nếu với ngài Tư ly hôn thì thế nào?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận