Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại mặc bộ quần áo rẻ tiền mua ở lề đường, chắc chắn cuộc sống của Trang Nại Nại đang vô cùng khó khăn.

Mino bắt tréo chân ngồi trên ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Trang Nại Nại không thèm nhìn Mino mà đi thẳng tới trước mặt Lý Ngọc Phượng: “Lý Ngọc Phượng, vụ tai nạn năm năm trước của mẹ tôi là do bà làm?”

Lý Ngọc Phượng cười lạnh, cúi đầu uống một ngụm trà, rồi nói với người làm: “Nếu sau này có con chó nào không có tố chất, vừa vào là chỉ trích người ta thì đừng có mà dẫn vào, để nó sủa bậy ở đây.”

Người làm lập tức cúi đầu.

Thấy bộ dáng quá quắt của Lý Ngọc Phượng, Trang Nại Nại cực kì tức giận.

Tất cả đều do người phụ nữ này tạo thành!

Vậy mà bây giờ bà ta còn ở đây hùng hồn mắng cô?


Trang Nại Nại cắn răng nghiến lợi nói: “Lý Ngọc Phượng, có phải năm năm trước bà thuê người lái xe đâm mẹ tôi không?”

Lý Ngọc Phượng chớp mắt, Trang Nại Nại lập tức nói tiếp: “Hổ Tử đã nói cho tôi biết cả rồi. Bà không thừa nhận cũng không sao, tôi nhất định sẽ đến đồn cảnh sát kiện bà.”

Kiện bà ta?

Lý Ngọc Phượng cảm thấy Trang Nại Nại ngu ngốc đến mức đáng sợ, “Chuyện đã đến nước này rồi, tôi không ngại nói cho cô biết, lúc đó tôi chỉ ngồi xe taxi của Hổ Tử thôi. Cậu ta làm gì thì có liên quan gì đến tôi?”

Quả nhiên là bà ta!

Thật sự là bà ta!

Cô nhìn chằm chằm Lý Ngọc Phượng, “Vậy thì những chuyện sau này cũng do bà làm? Bà để Mino trộm bản thiết kế của tôi, tham gia cuộc thi thiết kế Tinh Quang, một lần thành danh, sau đó vào Đế Hào. Bà biết mối quan hệ thời cấp 3 của tôi và Tư Chính Đình nên mới nói tôi là Cố Khuynh Nhan, thúc đẩy tôi và Tư Chính Đình kết hôn. Sau đó để tôi sinh con thay Mino?”

Sắc mặt Lý Ngọc Phượng lạnh như băng, bà ta bình tĩnh nhìn Trang Nại Nại: “Cô có chứng cứ sao?”


Bà ta hỏi ngược lại, tương đương với việc thừa nhận. Có điều, dù có ghi âm lời nói này lại thì nó cũng không phải là chứng cứ.

Lý Ngọc Phượng rất cẩn thận.

Nhưng Trang Nại Nại tới đây không phải để ghi âm lời nói làm chứng cứ tố cáo bọn họ.

Cô siết chặt tay, “Vậy thì cũng không có chuyện mẹ tôi trộm con. Và Mino là con gái của bà chứ không phải là con gái của Tiêu Mộ Thanh, bạn thân của Ms. Đinh.”

Lý Ngọc Phượng nheo mắt lại, vẫn hỏi câu như lúc nãy: “Cô có chứng cứ sao?”

Có chứng cứ sao?

Đương nhiên là không có.

Nếu như Ms. Đinh không mất trí nhớ, chắc chắn Tư Chính Đình đã biết thân phận thật của Mino. Nhưng anh vẫn tuyên bố với bên ngoài Mino là con gái của Tiêu Mộ Thanh, vậy thì nhất định là anh có lý do của mình.

Cô nhìn chằm chằm Lý Ngọc Phượng hỏi, “Chuyện mẹ tôi trộm con thì sao? Mino là Cố Khuynh Nhan, cô ta và mẹ tôi không có bất cứ quan hệ nào. Mẹ tôi trộm cô ta để làm gì? Chắc chắn video giám sát của bệnh viện là giả…”

Lý Ngọc Phượng cười giễu, “Tất nhiên không phải là giả rồi. Hơn 20 năm trước, muốn làm giả video giám sát đâu có dễ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận