Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Sau khi rời khỏi nhà họ Cố, Trang Nại Nại như tìm lại được ý chí chiến đấu, trong mắt cô khôi phục lại sức sống dồi dào khi xưa. Lúc nhận người thân, cô từng xét nghiệm DNA với Cố Đức Thọ, nhưng lại quên làm xét nghiệm DNA với Lý Ngọc Phượng, thật sự là một sai lầm.

Cô không phải là Cố Khuynh Nhan, cũng không phải là con gái của Lý Ngọc Phượng, vậy sao cô lại giống Lý Ngọc Phượng mà không giống mẹ?

Chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp?

Trang Nại Nại lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều hơn nữa. Trong lòng cô, mẹ Trang mới là mẹ ruột của cô, những người khác đều không phải.

Còn Lý Ngọc Phượng và Mino, hai người đó đã tính kế cô và mẹ như vậy, cô sẽ không ngồi yên chờ chết. Những thứ thuộc về cô, những thứ thuộc về mẹ, cô sẽ giành lại hết tất cả!

Mấy ngày kế tiếp, Trang Nại Nại như là hít cần, quên mất chuyện chia tay với Tư Chính Đình. Mỗi ngày cô đều gửi sơ yếu lý lịch đi phỏng vấn. Có điều, tin tức trong giới thiết kế rất nhanh nhạy nên mọi người đều biết chuyện của Trang Nại Nại. Thế nên không có công ty thiết kế nào dám nhận cô. Cô từng có mối quan hệ như thế với ngài Tư. Trước khi biết thái độ của ngài Tư với cô là gì, tất cả mọi người đều không muốn dính vào phiền phức.

Hôm nay, lại một lần nữa bị từ chối sau phỏng vấn, Trang Nại Nại chán nản về nhà. Cô bắt taxi về đến đầu thôn Tây Bát Lý rồi đi bộ về, trên con đường nhỏ hẻo lánh, đột nhiên nghe được tiếng còi xe đinh tai nhức óc. Cô hoảng sợ quay đầu nhìn quanh, thấy có mười mấy tên côn đồ chạy xe máy lại đây.

Trang Nại Nại lập tức sợ hãi bỏ chạy.

Có điều, dù cô có chạy nhanh hơn nữa thì sao có thể chạy nhanh hơn xe máy?


Từng chiếc xe chạy lướt qua, sau đó chạy vòng quanh cô. Tiếng còi xe đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi, vây chặt lấy Trang Nại Nại.

“Két!”

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe máy dừng lại.

“Keng!”

Một con dao gọt trái cây bị tên cầm đầu đám côn đồ ném xuống chân cô.

“Mày có hai lựa chọn: Một là tự mình ra tay, rạch hai bên mặt mỗi bên một vết thương dài 5cm. Hai là bọn tao ra tay, tất nhiên là sẽ không để ý tới nặng nhẹ.”

Trang Nại Nại rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, “Là Mino phái bọn mày tới?”

Tên côn đồ không nói gì như ngầm thừa nhận.

Cô vô cùng khẩn trương, nhưng ngoài mặt lại vô cùng tỉnh táo.


Cô khom lưng nhặt dao lên, “Để tao tự mình ra tay.”

“Mày rất thông minh, rất biết thời thế.” Tên côn đồ cười lớn.

Trang Nại Nại nhìn con dao sắc bén trong tay, tất cả phẫn nộ và căm giận tích tụ trong thời gian qua đột nhiên dâng trào.

Cô hét to lên một tiếng “nằm mơ”, sau đó cầm dao huơ loạn xạ, xông thẳng về phía trước.

Mino đúng là khinh người quá đáng!

Nhưng Trang Nại Nại còn chưa kịp xông tới chỗ tên nào thì đã bị một tên đá vào tay cầm dao, khiến con dao rơi xuống. Mười mấy tên côn đồ cùng ra tay, Trang Nại Nại nhanh chóng bị kiềm chế. Một tên giật mạnh tóc cô lại, khuôn mặt của cô cứ thế lộ ra ngoài.

Tên côn đồ cầm dao đi tới, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Khuôn mặt xinh đẹp này mà bị hủy, đúng là rất đáng tiếc!”

Gã cười tà ác, đảo mắt khắp người Trang Nại Nại, sau đó mập mờ nói: “Bọn mày nói xem, chúng ta có nên làm gì đó không?”

Trong lúc xô đẩy, áo của Trang Nai Nại bị kéo xốc xếch, lộ ra hình xăm hùng ưng bên hông.

Tên côn đồ liếc nhìn, “Chậc chậc, còn có hình xăm nữa kìa, đúng là dân chơi mà…”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận