Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Nghe cô nói như vậy, Tư Chính Đình nghiêng mặt sang một bên, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Đây là lần đầu tiên cô trông thấy rõ mặt anh như vậy.

Có lẽ do mặt bị rỗ nên Từ Đại Chí đã dặm một lớp phấn dày lên mặt, nhưng dù thế cũng vẫn không thể che được hết dấu vết. Mắt anh híp lại thành một đường kẻ, mí mắt thì như bị nhựa cao su dính chặt. Mũi thì to đến kỳ lạ, trông cứ như đeo một chiếc mũi giả.

Tướng mạo của Từ Đại Chí thật sự là xấu vô cùng tận, các đường nét trên khuôn mặt như bị bóp méo vậy.

Trang Nại Nại nhận ra sự dò xét của cô khiến Từ Đại Chí càng mất tự nhiên hơn thì bèn dời mắt, buông tay anh ra, “Không sao chứ?”

Từ Đại Chí cử động ngón tay rồi lắc đầu, “Không sao.”

Trang Nại Nại vẫn không yên tâm, “Để tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Từ Đại Chí vội vàng lắc đầu khiến Trang Nại Nại càng lo lắng hơn.


“Vết thương của anh chảy nhiều máu thế kia, nhất định phải đến bệnh viện băng bó mới được, chúng ta đi thôi.”

“Cô đi rửa mặt trước đi, tôi tự đi băng bó một mình được.” Nói rồi, anh quay người bỏ chạy.

Sao cái người này lại e thẹn đến vậy chứ?

Trang Nại Nại vừa nghĩ vừa vội vàng đuổi theo Từ Đại Chí. Nhưng tốc độ của anh ta quá nhanh, lúc cô đuổi theo đến một con phố sầm uất thì đã chẳng trông thấy bóng dáng anh ta đâu nữa. Cô tìm xung quanh một lượt, xác định không thấy đâu nữa thì mới thở dài thườn thượt, đi về căn nhà trệt.

Cách đó không xa, trong một chiếc xe đỗ ở góc khuất. Tư Chính Đình ngồi trên ghế sau, tài xế là Quý Thần. Quý Thần chăm chú nhìn Tư Chính Đình qua kính chiếu hậu, dè dặt hỏi: “Ông chủ, bây giờ chúng ta đến bệnh viện sao?”

Tư Chính Đình lại đang nhìn về phía khác, “Đám người kia thế nào rồi?”

“Đã bị người của chúng ta bắt được toàn bộ. Bây giờ phải làm sao ạ? Đưa chúng vào đồn cảnh sát?”

Tư Chính Đình cau mày.


Cứ nghĩ đến cảnh tay gã kia vuốt lên mặt Trang Nại Nại là lửa giận trong lòng anh lại bùng lên, trong mắt anh hiện vẻ độc ác lạnh lẽo, “Không cần, chặt một tay của hắn.”

“Vâng, ông chủ.”

Cơn giận tản ra từ người Tư Chính Đình khiến Quý Thần ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thông qua kính chiếu hậu, anh ta thấy ngón tay ông chủ mình vẫn đang chảy máu.

***

Trang Nại Nại lê thân xác chật vật về căn nhà trệt. Trên mặt cô dính đầy máu, cũng may là trời đã tối, nếu không bị ai bắt gặp chỉ sợ cũng sẽ đều giật mình hét toáng lên.

Cô canh cánh trong lòng vết thương của Từ Đại Chí. Ngẫm nghĩ một lúc, cô vẫn cầm điện thoại lên gọi cho Tô Ngạn Bân, bảo anh ta đến xem Từ Đại Chí ra sao.

Tô Ngạn Bân trêu cô: “Trang Nại Nại, không phải là cô thay lòng đổi dạ rồi đấy chứ?”

Câu trả lời của Trang Nại Nại chính là thẳng tay cúp điện thoại.

Cô đi ra ngoài, xách nước nóng về lau qua người. Quần áo của cô đã bị xé rách lúc bọn họ lôi kéo cô, không mặc được nữa. Cô cởi quần áo ra vứt xuống bên cạnh, sau khi rửa sạch mặt thì lấy khăn mặt chà mạnh chỗ bị gã côn đồ kia chạm vào.

Đến lúc dùng khăn chà eo, cô bỗng nhớ tới hình xăm trên eo mà gã côn đồ kia nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận