Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Hiệu suất làm việc của Quý Thần rất nhanh, chỉ sau hai phút đã đi ra ngoài.

“Ông... ông chủ...”

Tư Chính Đình ngồi trong xe, ánh mắt u ám: “Nói đi.”

“Vâng, bà chủ... bà chủ... yêu cầu xóa hình xăm bên eo.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như búa tạ đập mạnh vào tim Tư Chính Đình.

Hình xăm bên eo.

Đó là biểu tượng của gia tộc bọn họ, cũng là biểu tượng cho người phụ nữ của anh, là duy nhất.

Anh chưa từng nói với cô rằng lúc anh xăm hình đó lên eo cô, anh đã quyết định cả đời này chỉ chấp nhận một người phụ nữ là cô.

Nhưng bây giờ...

Cô đã... xóa nó đi.


Tư Chính Đình rũ mắt xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cả người ngã gục xuống ngất xỉu.

“Ông chủ, ông chủ!” Quý Thần hoảng sợ, vội vàng mở cửa xe ra đỡ anh. Nhưng chỉ vừa chạm vào, anh ta đã thấy tay Tư Chính Đình hâm hấp nóng.

Quý Thần hốt hoảng sờ lên trán Tư Chính Đình, nhiệt độ nóng rực khiến anh ta phải giật mình, ông chủ... phát sốt rồi.

***

Trong căn nhà trệt.

Trang Nại Nại đứng trước gương, rối rắm nhìn phần eo của mình.

Hình xăm... vẫn còn ở đó, vẫn sinh động như trước.

Rõ ràng cô đã nói muốn xóa hết quan hệ và hồi ức với Tư Chính Đình. Vậy mà khi nằm trên bàn xăm lạnh như băng, cảm giác được dụng cụ xóa xăm chạm vào da thịt, cô lại hối hận.

Cứ như... nếu hình xăm này thật sự biến mất, cô và Tư Chính Đình cũng thật sự kết thúc.

Cô nhìn hình xăm, thở dài thườn thượt. Sau đó ôm lấy laptop, tiếp tục rải hồ sơ xin việc.


Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù có vài công ty không muốn nhận cô, nhưng biết đâu sẽ có nơi cần người như cô chăng?

Rải hồ sơ xong thì đã là 11h đêm, cô leo lên giường nhắm mắt lại.

2h sáng, Trang Nại Nại bỗng nhảy dựng lên từ trên giường, đôi mắt tỉnh táo cho thấy cô chưa hề ngủ. Cô mở một lọ thuốc ngủ ra, lấy hai viên uống rồi mới đi nằm lần nữa. Cô không nói với bất cứ ai rằng dạo này cô bị mất ngủ cực kì nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào thuốc mới khiến bản thân ngủ thiếp đi được.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ say.

Vài ngày sau đó, tình hình tìm việc lại càng không tốt. Trước đó vốn vẫn có mấy công ty gọi đến hẹn cô đi phỏng vấn, nhưng mấy hôm nay cô chẳng nhận được bất cứ cuộc gọi nào nữa.

Năm ngày sau, Trang Nại Nại cuối cùng cũng nhận được một lời mời phỏng vấn, khiến cô thấy được hi vọng bên bờ vực sụp đổ.

Lâm Hi Nhi trang điểm nhẹ nhàng cho cô, “Nại Nại, lần này cậu nhất định phải cố gắng hết sức! Tiền lương thấp một chút cũng không sao, có việc làm đã rồi hẵng tính.”

Trang Nại Nại gật đầu.

Tô Ngạn Bân đứng bên cạnh nãy giờ nghe vậy thì lại nói, “Cô nhất định phải chú ý, đừng để người ta lừa bán rồi còn đếm tiền giúp người ta đấy, biết chưa?”

Trang Nại Nại: “...”

Trang Nại Nại nhìn Tô Ngạn Bân vài lần qua gương, cuối cùng mới hỏi: “Từ Đại Chí đâu? Tay anh ta thế nào rồi? Sao mấy hôm nay anh ta không đến?”

Tô Ngạn Bân cứ như bị bấm nút tạm dừng, đơ người mất mấy giây rồi mới bình thường trở lại, anh ta nhếch môi đáp, “Còn vì sao nữa? Người ta đổ máu vì người đẹp, nhưng người đẹp này lại chẳng hề động lòng nên anh ta hết hy vọng rồi!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận