Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Studio thiết kế Tư Triết lần đầu tiên mở cuộc họp khẩn cấp.

Bốn người ngồi trong phòng họp, nghe Trương Thành Lâm trình bày, “Đây cũng có thể coi như là một lễ hội cosplay do một khách hàng giàu có tài trợ. Đơn hàng này cần hơn một nghìn bộ, vì thế lợi nhuận rất khả quan. Hơn nữa, trang phục cosplay khá dễ thiết kế, chỉ cần dựa theo nhân vật trong Anime là được. Tôi có thể may mắn nhận được đơn hàng này là do bạn đại học của tôi chính là một thành viên trong ban tổ chức hoạt động cosplay lần này, vừa khéo cậu ấy lại là người liên hệ thiết kế. Nhưng phía khách hàng cần hơi gấp. Trong khoảng nửa tháng, chúng ta phải tăng hết tốc độ, thiết kế khoảng một trăm bộ, sau đó gửi cho bọn họ gấp.”

Trình Tư Triết liền nhìn về phía Trang Nại Nại, “Một trăm bản thiết kế trong vòng nửa tháng, cô có làm được không?”

Trang Nại Nại nghĩ ngợi, trang phục cosplay quả thật đơn giản hơn trang phục bình thường. Vì có hình tượng nhân vật Anime nên đã có sẵn phương hướng cho kiểu dáng thiết kế. Một trăm bộ trong vòng nửa tháng hoàn toàn không có vấn đề gì. Cô bèn gật đầu.

Sau đó, bốn người trong công ty lập tức bận rộn hẳn.

Trương Thành Lâm tiếp tục chạy đôn chạy đáo bên ngoài. Trình Tư Triết ít nhiều gì cũng đã học thiết kế nên lại đứng bên cạnh xem Trang Nại Nại vẽ bản thảo.


Điều khiến Trang Nại Nại ngạc nhiên là năng lực làm việc của Từ Đại Chí cũng rất giỏi. Dù cô giao cho anh bất cứ việc gì thì anh vẫn có thể làm xong rất nhanh, hơn nữa còn nhận làm hộ cô vài công việc vặt vãnh, nhờ thế mới giảm bớt áp lực công việc cho cô rất nhiều.

Càng làm việc lâu dài, Trang Nại Nại càng có cái nhìn khác với Từ Đại Chí. Trước kia cô luôn cảm thấy người này rất ít nói, không có công ăn việc làm đàng hoàng, nhưng không ngờ người này lại có năng lực làm việc đến thế. Dần dà, lúc ba người ngồi làm việc với nhau, cô còn thỉnh thoảng nói đùa với Từ Đại Chí.

Ngày nộp bản thảo càng lúc càng gần, bọn họ cũng dần dần thiết kế xong, chỉ còn vài bản thiết kế cuối cùng là cần tạo hình chi tiết, sau khi xong thì sẽ sửa bản thảo lại một lượt.

Thiết kế gấp trong một khoảng thời gian ngắn rất mệt mỏi, dù là ai thì ngồi trước máy tính để vẽ nhiều bản thiết kế như thế cũng sẽ cảm thấy cạn kiệt ý tưởng. Trang Nại Nại đau đầu xoa huyệt thái dương. Một lát sau, một ly trà táo đỏ được đặt vào tay cô.

Cô ngẩng lên thấy Từ Đại Chí đang đứng bên cạnh thì liền vô thức mỉm cười với anh, trêu ghẹo: “Anh chu đáo như vậy, sau này ai lấy được anh đúng thật là có phúc.”

Từ Đại Chí nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó liền cong cong môi.


Trang Nại Nại vẫn cảm thấy đau đầu nên dứt khoát đứng dậy, quẳng bút ra bàn, “Trình tổng, tôi cần xin ít kinh phí để mua ít vải, tự cắt may một lần, tìm cảm hứng.”

Nhà thiết kế vốn cần phải thường xuyên cắt may. Cô ngồi trước máy tính cả ngày như thế, chắc chắn sẽ không làm tốt hết sức được.

Trình Tư Triết nghe vậy liền gật đầu, “Được, cấp cho cô hai nghìn NDT.”

Trang Nại Nại: “!!!”

Hai nghìn, ngay cả manocanh cũng chẳng đủ tiền mua ấy chứ!

Nhưng không lo nghĩ được nhiều đến thế, cô bèn cùng Từ Đại Chí đi mua một đống nguyên liệu may mặc về, sau đó bắt đầu cầm kéo cắt may, cuối cùng thì treo bộ đồ vừa may xong lên xem thử.

Bộ trang phục mềm oặt, chẳng nhìn ra dáng người gì cả. Trang Nại Nại tức giận, đứng lên nói với Từ Đại Chí: “Từ Đại Chí, tôi cần anh làm manocanh cho tôi!”

Từ Đại Chí: “!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận