Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Cả công ty lặng ngắt như tờ.

Trang Nại Nại nhìn Trình Tư Triết mà cảm thấy vô cùng hãi hùng, còn cả tò mò và hoang mang về một lĩnh vực nào đó mà cô không hiểu.

Lúc trước, tuy cuộc sống gian khổ nhưng cô chỉ luôn đi làm thuê cho người khác nên chưa gặp phải tình huống này bao giờ, chỉ biết làm tốt phận sự của mình là có thể nhận lương nuôi gia đình, cố gắng làm việc thì sẽ có thu hoạch. Chuyện đen tối nhất mà cô đã từng gặp trong sự nghiệp chỉ đơn giản là thấy có nhân viên xinh đẹp bị ép đi tiếp khách, hoặc là ma mới bắt nạt ma cũ. Đến bây giờ cô mới biết, thì ra còn có người chỉ cần gài bẫy là đã khiến người khác tổn thất hơn hai triệu NDT.

Cô sững sờ nhìn Trình Tư Triết day day trán.

Trang Nại Nại bèn hỏi: “Sao bọn họ lại làm như thế? Tiền đặt cọc cũng đã cầm hai trăm nghìn rồi, rốt cuộc bọn họ bỏ số tiền đó ra để làm gì?”

Hỏi xong cô mới biết câu hỏi vừa rồi của mình ngu ngốc đến thế nào.

Để làm gì? Đương nhiên là để chèn ép Trình Tư Triết rồi!

Trang Nại Nại mím môi cúi đầu, trong khoảnh khắc cô bỗng cảm thấy cuộc đời như đang mở ra một cánh cửa mới cho cô, để cô thấy được một thế giới khác. Giờ đây, cuối cùng cô cũng đã hiểu, thì ra thế giới của kẻ có tiền lại phức tạp như vậy!


Lúc cô đang ngẩn người thì lại thấy Trình Tư Triết thở dài đứng dậy.

Trang Nại Nại hỏi, “Bây giờ anh định làm thế nào?”

Trình Tư Triết mím môi trả lời: “Tôi nghĩ cách xem thế nào, bây giờ chỉ có thể tìm nhà đầu tư để xin đổ vốn thôi.”

Nói đến đây, vẻ mặt anh ta lại thêm ưu sầu. Anh ta ngẩng đầu nhìn Trang Nại Nại đang mù mờ, rồi lại nhìn Tư Chính Đình, cuối cùng vẫy tay nói: “Hôm nay hai người tan làm trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Nói xong liền đi vào văn phòng ở bên cạnh.

Trang Nại Nại nhìn theo bóng lưng anh ta, định nói gì đó nhưng ngẫm lại địa vị của mình thì chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Từ Đại Chí ra ngoài.

Cô thở dài thườn thượt: “Kẻ có tiền mà còn bận tâm hai triệu NDT này sao? Cứ bỏ tiền túi ra chẳng phải là xong à?”

Từ Đại Chí liền trả lời cô bằng giọng khàn khàn như có thứ gì đó chèn trong cuống họng, “Người trong gia tộc lớn như bọn họ tự gây dựng sự nghiệp chỉ là một thử thách. Bọn họ chỉ được cấp một nguồn vốn ban đầu khoảng vài triệu. Nhưng tình huống của Trình Tư Triết lại khá đặc biệt, người nhà muốn anh ta gặp khó khăn nên gần như là không cho gì cả.”


Trang Nại Nại: “...”

Bỏ khoảng vài triệu ra để thử thách con cháu, thì ra cái đám nhà giàu đều thích chơi như vậy sao?

Nhưng mà...

“Sao ông chủ Trình lại khá đặc biệt?”

“Ông chủ Trình có hôn ước với Tiêu Thái Bạch, nhưng anh ta không muốn thực hiện hôn ước này nên đã đánh cược với người nhà rằng nếu anh ta có thể gây dựng sự nghiệp thành công thì sẽ có thể tự quyết định hôn nhân của mình. Còn nếu thất bại, anh ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, kết hôn với Tiêu Thái Bạch.”

Trang Nại Nại: “...”

Thì ra cái chuyện đám nhà giàu buôn bán quan hệ thông gia gì đó đều có thật hết. Cô nhìn Từ Đại Chí, bỗng nhiên cảm thấy hóa ra tầm hiểu biết của mình lại hạn hẹp đến thế.

Cô buồn bực, ỉu xìu cúi đầu, “Sao anh biết nhiều thế?”

Từ Đại Chí hơi khựng lại, đáp: “Tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”

Nghĩ đến chuyện Từ Đại Chí khá thân với Tô Ngạn Bân, Trang Nại Nại liền hiểu ra, không hỏi tiếp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận