Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tạm biệt Từ Đại Chí ở cửa công ty, Trang Nại Nại nhìn đồng hồ. Hôm nay tan làm sớm nên cô sẽ có thêm thời gian ở chung với các con. Gần đây, hôm nào cũng như hôm nào, cứ tan làm là cô lại đi thăm các con. Hai đứa đã được chuyển ra khỏi phòng cách ly, đang ở trong phòng ấm.

***

Tư Chính Đình tạm biệt Trang Nại Nại xong, đi thêm vài bước thì một chiếc xe BMW đỗ xịch lại bên cạnh anh. Anh nhìn lướt xung quanh, thấy không có ai chú ý thì mới chui nhanh vào xe. Quý Thần ngồi trên ghế lái, thấy khuôn mặt vô cùng thê thảm kia thì vội cúi đầu, chỉ sợ bản thân sẽ không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Anh ta thầm nghĩ chẳng trách đám Đại Tráng không muốn tới đón vị này, cũng chỉ người có thần kinh thép như anh ta mới dám tới. Để được ở bên bà chủ, ông chủ đúng là liều mạng hi sinh nhan sắc!

Lúc anh ta đang cúi đầu oán thầm thì nghe thấy Tư Chính Đình nói: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?”

Từ lúc Trương Thành Lâm đột nhiên nhận được đơn hàng cosplay một cách khó hiểu, Tư Chính Đình đã cảm thấy không bình thường nên liền phái Quý Thần đi điều tra rồi.

Quý Thần nghe vậy liền nói, “Ông chủ, đã điều tra ra rồi, quả nhiên là bọn họ ra tay.”

Nói rồi, anh ta đưa một tập tài liệu cho Tư Chính Đình, “Ông chủ, thật ra ngài đã sớm cảm thấy lạ rồi, nhưng tại sao ngài vẫn để Trương Thành Lâm thực hiện được mục đích?”

Tư Chính Đình thản nhiên giải thích, “Có như thế thì Trang Nại Nại mới có cơ hội được nhập cổ phần.”


Nhập cổ phần?

Quý Thần vốn còn tưởng ông chủ thấy Trình Tư Triết ngứa mắt nên muốn cho anh ta một bài học chứ? Không ngờ ý đồ của ông chủ lại là như thế sao?

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Làm thuê cho người khác thì mãi mãi không thể tiếp xúc được với những chuyện cao hơn, chỉ khi tự nhúng tay tham dự thì mới chính thức trưởng thành được.

Nhưng mà…

“Nhỡ ngài Trình tìm được ai khác đầu tư thì sao?”

Tư Chính Đình liếc anh ta một cái, không nói câu nào, tỏ ý rất rõ rằng có anh ở đây thì sẽ không ai dám đầu tư cho anh ta!

Quý Thần cực kì ngạc nhiên, “Vậy lỡ bà chủ… không đầu tư nắm cổ phần mà lại chuyển công ty khác thì sao?”

Anh ta vừa hỏi xong thì Tư Chính Đình liền hờ hững rũ mắt xuống, ngay cả nói cũng lười.


Quý Thần quả thật muốn vả cho mình một cái. Nhìn là biết ông chủ đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Cũng phải, bây giờ ngày nào ông chủ cũng ở bên bà chủ, nhất định sẽ có cách để tác động đến cô mà không ai nhận ra.

***

Hôm sau, Trang Nại Nại vừa đến công ty thì đã thấy sắc mặt Trình Tư Triết kém hơn cả ngày hôm qua. Anh ta đang nói chuyện điện thoại bằng giọng bất lực: “Tình hình trước mắt của công ty chúng tôi vẫn rất khả quan. Hơn nữa, dù không được đi chăng nữa thì cậu không thể coi như giúp đỡ bạn bè một chút sao?”

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Trình Tư Triết liền thất vọng thở dài, “Thôi vậy.”

Người đàn ông này, ngay cả tức giận mà cũng có cảm giác dịu dàng như thế.

Trang Nại Nại đi đến bàn làm việc của mình, dỏng tai lắng nghe anh ta nói chuyện.

Giọng Trình Tư Triết càng lúc càng phiền muộn và gấp gáp, “Không được? Chỉ hai triệu NDT thôi mà, còn không bằng mấy con xe cậu hay mua, vậy mà cũng cậu không có sao?”

“Không có? Tôi biết rồi.”

Trình Tư Triết thả đi động xuống bàn, bực bội rút một điếu thuốc ra rít một hơi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận