Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trình Tư Triết nghe vậy thì ngây ra.

Hai người nhìn nhau một lúc, anh ta mới cười nói: “Cô cũng biết rồi sao? Vậy sau này cô càng phải đề phòng cái người tên Mino này đấy.”

Trang Nại Nại: “…”

Anh ta chỉ nói một câu nhẹ nhàng như thế, không hề nhắc đến tất cả tổn thất của công ty.

Bỗng chốc Trang Nại Nại không biết phải nói gì.

Như thể nhìn ra sự cảm động của cô, Trình Tư Triết liền đưa tay vỗ vai cô. Nhưng chỉ vừa vỗ một cái, còn chưa kịp vỗ đến cái thứ hai thì Từ Đại Chí đứng bên cạnh đã nắm lấy tay anh ta, “Ông chủ Trình, cảm ơn anh.”

Trình Tư Triết: “…”

Trang Nại Nại: “…”


Hai người đồng loạt quay sang nhìn Từ Đại Chí. Trình Tư Triết hỏi: “Anh cảm ơn tôi cái gì?”

Tư Chính Đình: “…”

Thật ra anh cũng không biết anh phải cảm ơn anh ta vì cái gì. Chỉ là thấy anh ta chạm vào Trang Nại Nại như thế thì anh liền vô thức nắm tay anh ta, sau đó trong cái khó ló cái khôn thốt ra câu này.

Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, anh liền cúi đầu nói, “Cảm ơn phí trợ cấp thất nghiệp của anh.”

Trình Tư Triết: “…”

Công ty của anh ta đã phá sản rồi mà Từ Đại Chí còn cảm ơn anh ta? Cái người này là kẻ ngốc được Tôn Ngộ Không gọi đến sao?

Trình Tư Triết rút tay lại, sau đó nhìn Trang Nại Nại: “Thật ra chuyện này quả thật là sơ suất của tôi, không liên quan đến cô. Cô biết đấy, mở công ty, gây dựng sự nghiệp thì nhất định phải biết đề phòng để không bị người khác hãm hại. Rõ ràng tôi đã xem sơ yếu lý lịch của Trương Thành Lâm nhưng lại không liên tưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ. Đây là cái sai của tôi nên cô cũng đừng quá áy náy.”


Giọng điệu của Trình Tư Triết rất thoải mái, nhưng lại khiến Trang Nại Nại càng thấy áy náy hơn.

Cô đang định nói thì điện thoại Trình Tư Triết bỗng đổ chuông.

Trình Tư Triết gật đầu với Trang Nại Nại rồi vào phòng, đóng cửa nghe điện thoại.

Vừa bắt máy, một giọng nói già nua đã truyền đến từ đầu dây bên kia: “Cái quái gì thế? Ông bảo cháu đề phòng đám người nhà họ Trình của cháu, nhưng thật không ngờ cháu lại bị một con ranh con hại!”

Trình Tư Triết liền bất đắc dĩ gọi, “Ông ngoại.”

“Hừ, ông không phục! Lại còn con ranh Mino kia nữa! Nghe nói cô ta nhắm vào cái cô thiết kế trong công ty cháu. Cô thiết kế kia là ai? Bắt cô ta đền tiền đi, như thế thì cháu có thể duy trì tiếp được rồi. Nếu cháu ngại thì để ông nói!”

Trình Tư Triết nghe vậy lại càng dở khóc dở cười, “Ông ngoại, ông đã một bó tuổi rồi mà còn ức hiếp người ta, nếu để lộ ra thì cũng không hay lắm đâu ạ!”

“Sao, cháu còn che chở cho cô ta? Không phải là thích cô ta rồi đấy chứ? Cô ta cũng xinh đẹp đấy, đáng tiếc lại chỉ là một kẻ thay thế, còn sinh cho người khác hai đứa con trai rồi. Nhưng mà phụ nữ như vậy chưa biết chừng lại mắn đẻ. Nếu cháu muốn thì thôi cũng được, sinh cho cháu hai đứa con trai. Cái lão già sống dai nhà bên đó không cần cháu trai lại tặng cho nhà người khác, nhưng ông thì hiếm muộn, đứa trẻ sinh ra sẽ mang họ ông!”

“Ông ngoại, ông nói đi đâu vậy?”

“Hừ! Nhắc đến chuyện này là ông lại tức! Cái đám nhà họ Tiêu bọn họ giỏi quá ha, không có cháu trai thì cướp của người khác sao? Miệng thì nói Tiêu Thái Bạch sinh con cho cháu, nhưng lại yêu cầu sinh con ra phải để nó mang họ Tiêu, lại còn đòi cháu ngoại của ông ở rể cho người khác. Cái lão già chết tiệt nhà cháu không sợ mất mặt sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận