Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Nhưng thấy đôi mắt sáng ngời của Trang Nại Nại, Trình Tư Triết cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Anh ta đưa cho cô một tờ thư mời, “Giới thiết kế sắp có một buổi giao lưu, dù sao công ty chúng ta cũng không có việc gì, cô có thể đi tham gia thử xem sao.”

Giới thiết kế?

Hai mắt Trang Nại Nại liền sáng ngời, buổi giao lưu của giới thiết kế, tức là Mino cũng sẽ đi!

Vậy thì…

Cơ hội trả thù của cô đến rồi!

Mino, lần này tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả một cái giá lớn cho hành vi của cô!

***

Buổi giao lưu lần này được tổ chức ở tầng bốn của nhà hàng Bắc Kinh. Không gian sơn son thiếp vàng nhưng tất cả mọi người tham dự đều là nhà thiết kế nên khung cảnh nơi đây rất sạch sẽ và mang đậm hơi thở tri thức.

Hôm nay, Trang Nại Nại mặc một bộ lễ phục màu lam nhạt, trông vừa giỏi giang vừa xinh đẹp. Bữa buổi giao lưu này có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng trên quốc tế tham gia nên Trang Nại Nại không hề nổi bật trong đám đông. Cô đi vài vòng trong bữa tiệc, thấy Mino đến rồi liền đi về phía cô ta. Nhưng vừa đi được vài bước, lại có người vỗ vai cô. Cô quay đầu lại thì thấy Tư Tĩnh Ngọc đang đứng sau lưng mình.


“Chị, sao chị lại đến đây?”

Tư Tĩnh Ngọc cười vô cùng dịu đàng, dù không có vẻ ngạo mạn như Tiêu Thái Bạch nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy không thể khinh thường.

Tư Tĩnh Ngọc nghe cô hỏi vậy thì liền cười, “Chị lấy tư cách là TZ đến đây.”

Cũng phải, Tư Tĩnh Ngọc là TZ nổi danh trên khắp thế giới, sao buổi giao lưu này lại vắng mặt chị ấy được?

Chị ấy đã tới đây, vậy còn... anh thì sao?

Từ sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tư lần trước, cô chưa gặp lại Tư Chính Đình lần nào, cũng không biết bệnh tình của anh đã đỡ hơn chưa.

Nhưng cô không mở miệng hỏi thẳng được, đành hỏi dò: “Trông sắc mặt chị không tốt lắm. Sao thế?”

“Tư Chính Đình giao hết công việc cho chị, chị vừa nhận việc nên còn hơi bỡ ngỡ, vẫn đang mò mẫm.”

Còn chưa kịp hỏi đã đột ngột nghe thấy tên người cô muốn hỏi, tim Trang Nại Nại lập tức như bị thít chặt. Rõ ràng là cô vẫn còn muốn hỏi rất nhiều, muốn quan tâm xem anh sống có tốt không, nhưng lời đã đến bên môi lại đổi thành câu khác, “Vâng, chị phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”


Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, sau đó lại giải thích với Trang Nại Nại: “Bệnh của Chính Đình đã đỡ hơn nhiều rồi, em không cần lo lắng!”

Trang Nại Nại ngẩn người, mãi lâu sau mới “à” một tiếng.

Tư Tĩnh Ngọc thấy cô như vậy thì thở dài, chuyển chủ đề, “Nghe nói em mới thành lập một Studio, còn gặp chút phiền phức nữa đúng không?”

Trang Nại Nại lập tức mím môi.

Nghe nói?

Nghe ai nói?

Anh nói sao?

Có phải anh vẫn từng phút từng giờ quan tâm đến cô không?

Cô hoàn toàn không khách sáo với Tư Tĩnh Ngọc, cầm tay chị ấy rồi nói: “Đúng thế, vừa khéo, em cần chị giúp một tay để diễn một vở kịch.”

Sau đó, hai người liền đi vào một góc, rủ rỉ với nhau chuyện gì đó.

Lúc này, có hai người vừa đến trước cửa. Cô gái đi trước kiêu căng ngẩng cao đầu, còn người đàn ông mặt rỗ đi theo sau lưng cô ta thì cúi thấp đầu.

Rõ ràng cô gái đi trước là cấp trên của người đàn ông mặt rỗ kia, cô ta vừa đi vừa trách mắng: “Từ Đại Chí, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi đã xấu hổ muốn chết rồi, lần sau cậu đừng hòng được tôi dẫn đi theo nữa!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận