Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng?

Quản lý Vương ngây ngốc: “Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng gì? Mà thiếu phu nhân nhà các ngài là ai?”

Quý Thần cong môi cười: “Cô ấy họ Trang.”

Họ Trang?

Trang Nại Nại?!

Làm cái nghề này thường tiếp xúc với những kẻ có tiền, cho nên quản lí Vương chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra bộ vest Quý Thần đang mặc là hàng đặt may, một bộ cũng phải đáng giá mấy trăm nghìn. Còn cái người mà anh ta xưng là thiếu phu nhân...

Quản lý Vương nuốt ngụm nước miếng, ông ta kinh hãi nói: “Cái này, cái này... làm sao có thể?”

Quý Thần lưu loát rút ra ba vạn tệ tiền mặt ném lên bàn, sau đó nghiêng người qua một bên để đoàn phóng viên phía sau xông lên. Bọn họ nhắm ngay quản lý Vương cùng các nhân viên khác trong phòng chụp ảnh lia lịa.

“Xin hỏi, nghe nói công ty của ông bắt nhân viên của mình phải phục vụ khách hành theo chế độ nô lệ đúng không?”

“Một nhân viên của công ty các ông bị khách hàng đánh đập thế mà các ông lại không bảo vệ quyền lợi của nhân viên, thậm chí còn đứng về phe khách hàng có đúng không?”

“Nhân viên đó không muốn chịu đánh nên từ chức, công ty các ông liền bắt cô ấy phải bồi thường khoản tiền gấp ba lần tiền lương! Đây có phải là sự thật không?”

Quản lý Vương: “...”

***

Trang Nại Nại uể oải ăn sáng xong thì theo Tư Chính Đình đi làm.

Chiếc xe Maybach màu bạc chạy tới, Tư Chính Đình ngồi lên xe quay đầu nhìn cô.

Trang Nại Nại chớp mắt, rồi lại tiếp tục chớp mắt thêm cái nữa, không hiểu anh có ý gì.

Tư Chính Đình khẽ nhíu mày nói: “Lên xe!”

Trang Nại Nại: “!!!”

Vậy ra, cô không những phải đi làm cùng công ty với Tư Chính Đình mà còn phải ngồi chung một chiếc xe nữa sao?

Khuôn mặt của Trang Nại Nại lập tức xụ xuống, cô dùng ánh mắt hỏi Tư Chính Đình xem cô có thể không đi cùng được không?

Tư Chính Đình híp mắt lại, Trang Nại Nại liền chui tọt vào trong xe.

Hu hu hu...

Cái người này kinh khủng quá đi.

Thấy cô như vậy thì đôi mắt Tư Chính Đình hơi ám đi, đột nhiên anh có một cảm giác rằng sau này anh không thể cùng cô nói chuyện một cách dễ dàng được nữa rồi.

Cả đường đi, Trang Nại Nại ngồi cực kì nghiêm chỉnh, chỉ sợ người bên cạnh bỗng dưng lại nổi giận thì cô xong đời.

Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại nhíu mày, cuối cùng... im lặng.

Anh ấn ấn huyệt Thái Dương của mình rồi móc trong túi ra một thứ, sau đó đưa tới trước mặt cô.

Hành động của Tư Chính Đình khiến Trang Nại Nại nhảy dựng lên. Nhưng sau khi thấy chiếc di động màu rose gold, hai mắt cô liền mở to một cách đầy hưng phấn!

Rose gold! Vừa khiêm tốn nhưng sang trọng, hơn nữa nó còn là chiếc điện thoại duy nhất trên thế giới của một hãng điện thoại di động nào đó.

* Màu hồng Rose Gold là màu sắc vô cùng đặc biệt mà không có sẵn trong tự nhiên. Nó chính là màu của một loại hợp kim vàng do con người tạo ra, bằng cách sử dụng vàng tự nhiên và pha trộn với đồng. Do đó, Rose Gold không phải hoàn toàn là màu hồng, mà nó là sự pha trộn giữa màu vàng và màu đỏ của đồng.

Trang Nại Nại lập tức cướp lấy rồi bỏ thẻ sim của mình vào, khởi động máy lên chơi đến quên trời quên đất.

Tư Chính Đình: “...”

Sợ rằng ở trong mắt cô, anh còn chẳng bằng một chiếc di động!

Tư Chính Đình có chút buồn bực, anh cầm chiếc di động màu bạc của mình ra để xem giờ.

Tuy Trang Nại Nại ôm điện thoại chơi đến quên trời quên đất, thế nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý tới Tư Chính Đình. Khi thấy được chiếc di động của anh giống y hệt chiếc của mình, chỉ khác mỗi màu sắc thì tâm tình cô phấp phới như được chắp thêm cánh.

Tâm trạng của Trang Nại Nại vẫn bay bay như thế mãi cho tới khi đến tập đoàn Đế Hào.

Tài xế dừng xe lại, Trang Nại Nại nghĩ đến hành động mở cửa xe cho cô lúc nãy của Tư Chính Đình, lập tức đảo mắt một vòng rồi lanh lẹ mở cửa xe nhảy xuống!

Tư Chính Đình cũng vừa đặt tài liệu trong tay xuống, đang định bước xuống xe thì lại thấy bộ dạng vội vã không kịp chờ của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui