Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Thấy Mino đang vọt thẳng tới đây, Trang Nại Nại vô thức đứng chắn trước mặt Lâm Hi Nhi.

Mino giơ tay định tát Trang Nại Nại nhưng bị cô nhanh tay chặn lại rồi đẩy mạnh ra sau, “Mino, cô nổi điên cái gì?”

Mino đã trở nên mất lý trí. Cô ta đã tưởng tượng ra cảnh cả đám thiết kế trong công ty đang chờ xem chuyện cười của cô ta.

Hơn nữa…

Trước đây, lúc chưa tiếp nhận Cố Thị, cô ta cho rằng Cố Thị có rất nhiều tiền. Nhưng đến khi tiếp nhận rồi, cô ta mới biết Cố thị chỉ là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, chứ bên trong không có một cái gì cả.

Cố Thị không có tiền!

Vốn lưu động hiện tại của Cố Thị là vay của ngân hàng, chủ tịch ngân hàng nể mặt Tư Chính Đình nên mới cho vay. Cô ta đã lấy hết số tiền này đầu tư vào trang phục mùa hè để kiếm lãi trả ngân hàng, sau đó tiếp tục vay. Chỉ có vậy mới có thể thực hiện bước kế tiếp.

Toàn bộ Cố Thị bây giờ là một cục diện rối rắm!


Đây là cơ hội duy nhất của cô ta!

Đám nhà thiết kế đó không hiểu, nếu bọn họ chỉ thiết kế trang phục bình thường, bảo thủ thì không cách nào giải quyết được nguy cơ lần này. Vì vậy, cô ta bí quá hóa liều, nhưng không ngờ… lại bị Trang Nại Nại gài bẫy.

Mino tức đến mức toàn thân run rẩy. Cô ta cảm thấy cứ mỗi lần cô ta được sống tốt mà đụng tới Trang Nại Nại thì lần nào cũng xui xẻo.

Cô ta chỉ Trang Nại Nại, mắng: “Trang Nại Nại, Cố Đức Thọ cũng là ba của mày, sao mày lại ác như vậy? Mày muốn Cố Thị phá sản mới vừa lòng sao? Rốt cuộc mày có trái tim không vậy? Con khốn này!”

“Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Cố Thị cả. Từ lúc tôi không còn là Cố Khuynh Nhan, từ lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tư, tôi đã không còn là con gái của nhà họ Cố nữa. Mino, tôi đã nói rồi, cô cứ chờ mà xem, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mẹ tôi. Nếu không lấy lại được thì dù có hủy nó đi, tôi cũng sẽ không cho mấy người có được.”

Nói đến đây, cô bước lên một bước, chỉ vào những người xung quanh, tiếp tục nói: “Cô muốn đánh tôi? Vậy cô đánh đi! Cô có tin không, chỉ cần cô chạm vào tôi một cái thôi là tôi sẽ ngã nhào ra đất ngay, rồi chúng ta sẽ cùng đến đồn cảnh sát. Bây giờ cô muốn lãng phí thời gian trong đồn cảnh sát, hay là muốn chạy nhanh về công ty nghĩ cách xoay chuyển tình hình?”

Mino trừng Trang Nại Nại, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Lô trang phục mùa hè đầu tiên đã xuất ra thị trường rồi, lô trang phục thứ hai vẫn còn trong quá trình sản xuất. Không biết lúc này nó đã sản xuất xong chưa?


Bước chân của Mino càng nhanh hơn.

Hy vọng… còn kịp.

Còn kịp không?

Nhìn bóng lưng của cô ta, Trang Nại Nại nở nụ cười.

Nếu còn tới kịp thì cô sẽ nói cho cô ta biết sao?

Lô quần áo thứ hai đã cắt vải rồi nên không thể ngừng sản xuất được. Muốn ngừng sản xuất? Được, vậy đền tiền cho xưởng sản xuất đi!

Tiếp theo, cô chỉ việc ngồi yên nhìn Mino và nhà họ Cố suy tàn.

***

Trang phục của Cố Thị vừa tung ra thị trường thì đã nhận được vô số chê cười từ giới thời trang. Bọn họ cảm thấy Cố Thị của năm trước, dù không có lợi nhuận nhưng ít nhất cũng không có lỗ. Còn năm nay… Cố Thị định mở cửa hàng áo cưới sao? Kiểu dáng cũng không phải là lễ phục chính quy, chỉ là kiểu dáng bình thường, ai muốn mặc nó cho lễ cưới?

Lúc Mino trở lại Cố Thị, cả khuôn mặt đều đỏ gắt lên. Mặc dù không có ai cười thẳng mặt cô ta nhưng cô ta có thể cảm nhận được ánh nhìn mọi người đang tập trung trên người cô ta. Cô ta xấu hổ cúi đầu đi vào phòng làm việc của mình, “cạch” một tiếng đóng cửa phòng lại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận