Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tả Y Y lạnh lùng nhìn Mino nằm trên mặt đất, “Thấy người đáng ghét nên hết hứng ăn rồi.”

Nói xong, cô đi thẳng ra cửa.

Lưu Bính Hành đuổi theo, “Y Y, hay là chúng ta đến chỗ khác ăn? Em đừng vì súc sinh mà ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, cái này không đáng giá đâu ~”

Tả Y Y lại hừ lạnh một tiếng, hai người nhanh chóng đi mất.

Mino nằm bò trên mặt đất, không cam lòng nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ. Cô ta siết chặt tay, đấm mạnh lên mặt đất. Xung quanh dần vang lên tiếng cười cợt. Cô ta nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện nhân viên phục vụ trong nhà hàng đang chỉ trỏ cô ta. Sắc mặt Mino lúc này vô cùng khó coi. Cô ta cúi thấp đầu, cắn răng bò dậy, có vài giọt nước ấm áp rơi xuống, cô ta đưa tay ra hứng, là máu mũi. Mino hít sâu một hơi, ngửa đầu cho đến khi máu mũi ngừng chảy, rồi mới chật vật đón xe về nhà họ Cố.

Dọc theo đường đi lại bị không ít người chỉ trỏ. Ngay cả tài xế taxi cũng không muốn chở cô ta. Lúc về đến nhà, cô ta vẫn còn rất tức giận.

Vừa bước vào nhà, một cái gối liền đập thẳng vào mặt Mino.


Cố Tinh San hét lên: “Mọi người đều biết Cố Thị chúng ta sắp phá sản! Sắp phá sản rồi! Đều là tại mày! Tại mày hết! Con khốn này, từ khi mày bước vào nhà tao là bọn tao không còn chỗ đứng. Mày muốn vào công ty, bọn tao cho mày vào. Nhưng sao mày lại hại công ty thành thế này? Con khốn!”

Cố Tinh San vừa nói vừa nhào lại đánh Mino, nhưng cuối cùng lại bị Cố Tinh Hào kéo lại.

Lý Ngọc Phượng ngồi trên ghế sofa, sắc mặt dại ra, hình như không chú ý tới chuyện bên này. Đến khi bà ta hồi hồn lại, thấy bộ dáng hung hăng của Cố Tinh San, lúc này mới nói: “Tinh San, con…”

Cố Tinh San cắt ngang lời bà ta: “Con làm sao? Dù con có bất hiếu, con có ngu ngốc, thì con cũng chưa từng lấy Cố Thị ra chơi. Còn chị ta thì sao? Chị ta đạp đổ Cố Thị rồi. Sau này chúng ta phải ăn không khí sao?”

Một câu nói chặn họng Lý Ngọc Phượng.

Bà ta bình tĩnh nhìn Mino, hình như thật sự không hiểu được sao Mino lại biến công ty thành thế này. Khi nhà thiết kế lâu năm của Cố Thị đến tìm bà ta nói chuyện, bà ta còn cảm thấy chỉ là một thiết kế thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được. Nhưng không ngờ…


Lý Ngọc Phượng đột nhiên nhớ lại lời của Trang Nại Nại, nói sẽ cướp hết tất cả của bọn họ, cướp hết, cướp hết…

Nhớ lại chuyện năm đó, vành mắt của bà ta đỏ lên.

Mino đứng tại cửa bình tĩnh nhìn mọi người trong phòng khách, sau đó cười gằn, “Mấy người khóc tang cái gì? Cố Thị còn chưa phá sản đâu, khóc cái gì mà khóc? Đợi đến khi không có chỗ ở, không có đồ ăn, hãy khóc!”

Cố Tinh San cười nhạt, “Tuy chưa phá sản nhưng khoảng cách tới phá sản không còn xa nữa đâu. Nhìn cái vẻ này của cô, xem ra là hôm nay không vay được tiền rồi.”

Mino mím môi lại.

Cố Tinh San xoay người chạy lên lầu, “Tôi sẽ mang hết trang sức của tôi giấu đi, đổi thành tiền! Tôi không muốn sống nghèo khổ! Tôi không muốn sống mà không có tiền!”

Cố Tinh San chạy như điên lên lầu, còn Mino thì tiến lại ghế sofa ngồi xuống.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận