Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Cố Tinh Hào nhìn Mino, rồi nhìn Lý Ngọc Phượng, cuối cùng nói: “Hai người đừng buồn, bây giờ xã hội hiện đại, đâu ai chết đói được. Nếu thật sự không còn tiền thì con sẽ đi kiếm.”

Lý Ngọc Phượng và Mino đều không quan tâm tới những gì cậu ta nói. Lý Ngọc Phượng nhìn Mino, “Chuyện vay tiền…”

“Dẹp rồi!” Mino cắn môi, cô ta đã đắc tội Lưu Bính Hành và Tả Y Y rồi, sao còn có thể vay tiền được nữa?

Lý Ngọc Phượng ủ rũ cúi đầu, một lát sau mới nói: “Cố Thị vẫn còn một cơ hội xoay chuyển, chỉ cần chúng ta có thể lấy được đơn hàng đó là có thể kiếm được một khoản tạm thời ổn định công ty.”

Mino sửng sốt, “Cơ hội gì?”

Lý Ngọc Phượng híp mắt lại, “Mẹ vừa nhận được một tin tức. Con biết Lưu Hoa Vĩ không?”

Mino gật đầu.

Lưu Hoa Vĩ là một doanh nhân giàu có ở Trung Quốc, khách sạn Royal năm sao của nhà bọn họ trải dài trên cả nước, ở nước ngoài cũng có.

“Mẹ nhận được tin, năm nay khách sạn Royal quyết định đổi mới toàn bộ. Vì vậy đồng phục nhân viên khách sạn được đặt thiết kế lại, yêu cầu thêm logo của công ty bọn họ vào và phải có thêm điểm nhấn. Con thử nghĩ xem, tất cả các khách sạn Royal trên thế giới sẽ có bao nhiêu nhân viên? Có người nói Lưu Hoa Vĩ quyết định chi trăm triệu cho việc thay đồng phục nhân viên.”


Có bao nhiêu nhân viên?

Một khách sạn có ít nhất một trăm nhân viên, ở thành phố Bắc Kinh đã có bốn năm cái khách sạn, ở các thành phố lớn khác trên khắp cả nước cũng có khách sạn, ở nước ngoài cũng vậy. Có người nói Lưu Hoa Vĩ có hơn hai trăm khách sạn, trải dài từ trong nước ra ngoài nước.

Hơn hai trăm khách sạn, chính là hơn hai mươi nghìn người.

Hơn nữa, một người đâu chỉ có một bộ đồ.

Nếu tính như vậy thì chẳng phải là trăm triệu rồi sao?

Hai mắt Mino lập tức sáng lên, “Ý mẹ là…”

“Đúng vậy, bộ phận thiết kế của Cố Thị cũng đi tranh thủ một lần, dù không kiếm được tất, nhưng chỉ cần có chục triệu thôi cũng đủ chúng ta xoay xở rồi.”

Mino nghe vậy lập tức cảm thấy có hy vọng.


Lý Ngọc Phượng tiếp tục: “Lưu Hoa Vĩ đang ở Bắc Kinh. Sắp đến tiệc mừng thọ của ông ta rồi, đến lúc đó, mẹ nhất định sẽ lấy được một tấm thiệp mời…”

***

Trang Nại Nại đóng hết tin tức Cố Thị đứng trên bờ vực phá sản lại, rồi xoa nhẹ huyệt thái dương của mình.

Bỗng dưng cô cảm thấy… chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bước vào cuộc chiến thương nghiệp, bắt đầu tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao, cô mới phát hiện ra rằng trong đó có quá nhiều điều cần học tập. Ở trong cuộc chiến này, Cố Thị chỉ là một con thuyền nhỏ trong đại dương, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn tạo ra một cơn gió nhỏ thì con thuyền sẽ bị lật úp. Cảm giác thoải mái khi trừng trị Mino và Cố Thị dần dần biến mất, thay vào đó là suy nghĩ về một lối sống khác.

Lúc cô đang suy nghĩ về các vấn đề triết học sâu sắc, Trình Tư Triết đi tới cạnh cô, cười nói: “Tối nay có một tiệc rượu, tôi thiếu một người bạn gái, cô có nguyện ý đi cùng tôi không?”

Tư Chính Đình đang ngồi bàn bên cạnh làm việc lập tức quay sang nhìn Trang Nại Nại. Cô nhìn dáng vẻ lịch sự của Trình Tư Triết, lắc đầu, “Tối nay tôi còn có việc.”

Tư Chính Đình liền thở nhẹ ra một hơi.

Trình Tư Triết theo đuổi Trang Nại Nại đã một tháng nhưng mãi mà không có tiến triển. Lần này vừa có cơ hội, sao anh ta có thể bỏ qua được?

Vì vậy, anh ta tiếp tục: “Tiệc rượu tối nay rất quan trọng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận