Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Rất quan trọng?

Thấy Trang Nại Nại nhìn mình, Trình Tư Triết bèn giải thích: “Thật ra nó là tiệc mừng thọ của Lưu lão.”

“Lưu lão?” Trang Nại Nại tiếp tục hiếu kỳ.

Thấy bộ dáng này của cô, Trình Tư Triết không nhịn được cười, “Chính là Lưu Hoa Vĩ.”

Trang Nại Nại ngẩn người, “Là Lưu Hoa Vĩ giàu có nhất Trung Quốc?”

Trình Tư Triết gật đầu, “Lưu lão dự định làm cuộc cải cách lớn cho chuỗi khách sạn của ông ấy nên quyết định đổi hết tất cả đồng phục nhân viên. Đây là một đơn hàng lớn, Nại Nại, nếu chúng ta lấy được đơn hàng trị giá một trăm triệu này thì chúng ta có thể kiếm ít nhất hàng chục triệu.”

Hàng chục triệu!

Số tiền này đối với Tư Chính Đình mà nói có thể chỉ là một con số bình bình, nhưng đối với cô, nó là một con số thiên văn.

Hai mắt Trang Nại Nại lập tức sáng bừng lên.

Với số tiền triệu này, cô có thể mua một căn biệt thự nhỏ, đón con trai về sống cùng với nhau.

Nghĩ tới đây, cô liền có thêm động lực, “Chúng ta đến đó để…”


“Để gặp quản lý của khách sạn Royal, lấy một vé tham gia thiết kế đồng phục. Nếu không, với quy mô của công ty chúng ta, người ta sẽ tìm chúng ta sao?” Trình Tư Triết nâng trán, thở dài, “Khi cần, tôi còn phải hi sinh nhan sắc của mình, cười nói năn nỉ bọn họ.”

Một câu nói vừa dí dỏm vừa ấm áp, khiến người ta phải bật cười.

Trang Nại Nại nở nụ cười, gật đầu, “Vậy được.”

Cô nhìn về phía Tư Chính Đình, “Dẫn Từ Đại Chí cùng đi nữa.”

Trình Tư Triết: “…”

Trình Tư Triết cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Vì sao phải dẫn cậu ta theo?”

Trang Nại Nại cười, “Bởi vì ít nhiều gì anh ấy cũng là lão làng của công ty. Hơn nữa, buổi chiều Từ Đại Chí sẽ cùng tôi đi mua lễ phục.”

Tư Chính Đình lập tức gật đầu.

Trình Tư Triết càng thêm buồn bực, “Vì sao lại để Từ Đại Chí cùng cô đi mua lễ phục? Tôi đi cùng cô cũng được mà!”

Trang Nại Nại vội vàng xua tay, “Không được, anh là đàn ông, không tiện lắm.”


Trình Tư Triết: “…”

Tư Chính Đình: “!!!”

Chẳng lẽ anh không phải là đàn ông?

Tan làm, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình cùng nhau đi mua lễ phục. Dọc đường đi, điện thoại của Tư Chính Đình rung lên liên tục.

Trang Nại Nại nhìn anh vài lần, không nhịn được nói: “Điện thoại của anh rung kìa, nghe điện thoại đi.”

Tư Chính Đình lạnh nhạt ừ một tiếng, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình rồi tắt máy, “Toàn lừa đảo gọi, không cần nghe.”

Anh vừa dứt lời, điện thoại đến một tin nhắn. Là tin nhắn của Quý Thần, nhắc anh nhớ đến tiệc mừng thọ của Lưu lão.

Tư Chính Đình có chút đau đầu, anh đâu biết phân thân đâu.

Nhà họ Tư và nhà họ Lưu là bạn bè thế giao, là con cháu, anh nhất định phải có mặt trong tiệc mừng thọ của Lưu lão.

Nhưng…

Tầm mắt của anh dừng trên người Trang Nại Nại, lần này là một lần hiếm hoi bọn họ yên bình ở bên nhau, anh có thể cùng cô đi mua quần áo, đây là một chuyện ấm áp biết bao!

Hai người đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, cuối cùng đi vào cửa hàng Dior.

Trang Nại Nại nhìn trúng một chiếc váy rất đẹp, mãi không dời mắt được.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận