Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Ánh mắt của Trang Nại Nại quá mức nóng bỏng, nên Tư Chính Đình nhanh chóng phát hiện được mục tiêu của cô. Anh đẩy cô lên: “Đi thử xem.”

Trang Nại Nại lập tức lắc đầu, “Quá đắt!”

Nghe câu nói này của cô, tận sâu trong đáy lòng anh dâng lên cảm giác đau lòng. Vợ của anh, bà chủ của Đế Hào, muốn mua một bộ quần áo cũng phải do dự vì giá quá đắt. Chỉ cần nghĩ vậy thôi là anh lại cảm thấy khổ sở đến mức không thở nổi.

“Thử thôi mà, đâu bắt mua đâu.”

Mắt Trang Nại Nại sáng lên, “Cũng đúng ha ~”

Trang Nại Nại vẫn còn là một cô gái trẻ, cô cũng thích làm đẹp như những cô gái khác. Hơn nữa, bộ lễ phục màu hồng này thật sự rất đẹp, cô rất muốn mặc thử nó.

Trang Nại Nại cầm bộ lễ phục vào phòng thử đồ.

Tư Chính Đình đi lại quầy lễ tân, gõ gõ lên quầy rồi nói với nhân viên bán hàng: “Gọi quản lý cửa hàng tới…”

Trong phòng thử đồ, Trang Nại Nại nhìn nhìn bộ lễ phục trên người mình, cô cảm thấy bộ lễ phục này rất hợp với cô.

Có điều… nhìn giá trên mác… một trăm mười nghìn NDT, trong thẻ của cô không có nhiều tiền như vậy.

Quả nhiên chỉ có thể nhìn, chỉ có thể tưởng tượng, mà không thể hy vọng xa vời.


Lúc cô đang hết sức xoắn xuýt, nhân viên bán hàng dẫn quản lý của bọn họ tới. Quản lý nhìn Trang Nại Nại cười nói: “Thưa cô, hôm nay cửa hàng chúng tôi có một sự kiện kỷ niệm, vị khách thứ một trăm bước vào cửa hàng sẽ được giảm giá khi mua quần áo, giảm còn…”

Nói đến đây, quản lí giơ một ngón tay lên.

Trang Nại Nại hô lên: “Giảm tới 90%?”

Cô thầm tính toán, “Giảm 90% là còn mười một nghìn NDT, vẫn còn đắt, tôi không mua đâu.”

Cô vừa nói vừa tiếc cho cơ hội lần này.

Khóe môi quản lý giật một cái. Mua lễ phục Dior với giá mười một nghìn NDT, vậy mà còn chê đắt?

Quản lý nhìn thoáng qua Tư Chính Đình đứng cạnh, tròng mắt đảo một vòng, nói: “Không phải giảm 90%, mà là giảm còn một phần...”

99%?

Trang Nại Nại chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cô nghe lầm rồi sao.

Một bộ lễ phục trị giá một trăm mười nghìn NDT, bây giờ bán với giá một nghìn NDT?

Thật là không thể tin nổi!


Cô quay đầu nhìn ra cửa, “Nhưng mấy anh đâu có treo bảng hoạt động này ngoài cửa đâu.”

Quản lí nói dối không chớp mắt, “Thưa cô, đây là cách hoạt động của công ty chúng tôi nhằm cảm kích các khách hàng đã ủng hộ và đồng hành. Cô rất may mắn!”

Trang Nại Nại không hỏi tới nữa, có lợi mà không chiếm chính là đầu đất.

Nhưng…

“Vẫn còn đắt quá!” Trang Nại Nại lầm bầm.

Tư Chính Đình: “…”

Quản lí: “…”

Trang Nại Nại thở dài, “Một nghìn NDT mua một bộ lễ phục mặc một lần, bình thường ai mặc lại lễ phục đâu, đúng là không có lời mà.”

Tư Chính Đình bình tĩnh liếc sang quản lý.

Quản lý nói: “Thưa cô, ai nói là một nghìn NDT? Là một trăm đồng mới đúng!”

“Một trăm NDT?” Trang Nại Nại giật mình ngẩng đầu lên.

Quản lý gật đầu, “Tôi nói giảm còn một phần, là một phần nghìn (0.99%), chứ không phải một phần trăm (99%).”

Trang Nại Nại: “!!!”

Một phần nghìn là một trăm đồng, cái này đâu khác gì tặng không!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận