Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Mà không đúng, Lưu Tâm Thủy trẻ hơn cô nhiều.”

Vừa nghe ba chữ “trẻ hơn cô”, Trang Nại Nại liền cảm thấy chua xót. Tả Y Y vẫn giống như trước, mở miệng là chọc trúng chỗ đau của cô.

Trang Nại Nại càng thêm buồn bực, cảm giác như có vật gì đó đè nặng lên trái tim cô, khiến cô bực bội không thôi. Cô trừng Tư Chính Đình, chờ câu trả lời của anh.

Lưu lão đã nói rõ như vậy, chỉ còn kém việc nói thẳng hai người hãy hẹn hò đi. Sao Tư Chính Đình có thể nghe không hiểu?

Tư Chính Đình nhướng mày, nhìn về phía Lưu Tâm Thủy.

Lúc anh vừa bước vào, Lưu Tâm Thủy đã chạy ra đón anh khiến anh sững sờ. Thấy cô ta, anh như thấy Trang Nại Nại của năm mười tám tuổi. Vì vậy anh mới hoảng hốt. Bây giờ nghĩ lại, xem ra là có người cố tình bồi dưỡng ra cô ta.

Anh vô thức nhìn thoáng qua bên cạnh, tuy Trang Nại Nại biểu hiện như không có việc gì, nhưng bàn tay siết chặt và ánh mắt của cô lại hiện rõ sự tức giận khi người khác giành món đồ mình thích nhất. Anh không nhịn được cười.

Nụ cười của anh làm những người xung quanh hiểu sai ý.

Trang Nại Nại càng siết chặt tay hơn, tức giận mắng: Đồ xấu xa! Đồ khốn kiếp! Có người mới là quên người cũ sao?


Dù đã nói chia tay, nhưng vào giờ này phút này, cô chỉ ước gì mình có thể vọt tới trước mặt Tư Chính Đình, tuyên bố anh là của cô, giống như cô của thời cấp 3, vô lo vô nghĩ.

Cô mím chặt môi kiềm nén chính mình, sợ mình thật sự không nhịn được mà xông lên.

Lưu Tâm Thủy lộ ra sắc mặt vui vẻ, đắc ý ngẩng đầu lên, giọng nói trong vắt: “Tư Chính Đình, bây giờ anh không có bạn gái, em cũng không có bạn trai, em có thể theo đuổi anh không?”

Câu nói này…

Trang Nại Nại nháy mắt nổi giận, giống như bí mật thuộc về cô và Tư Chính Đình bị người ngoài biết được.

Cô mở to mắt trừng Tư Chính Đình.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Tư Chính Đình cứng đờ lại.

Anh rũ mắt xuống, thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “Cô Lưu vẫn còn nhỏ, chú ý lời nói.”


Cô Lưu vẫn còn nhỏ…

Trang Nại Nại sửng sốt, sau đó rất muốn ôm bụng cười to.

Câu nói này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Lưu lão!

Sắc mặt Lưu lão cứng đờ, hiển nhiên không ngờ Tư Chính Đình lại không nể mặt ông ta.

Lưu Tâm Thủy đỏ mặt, bướng bỉnh ngẩng đầu, vành mắt ngân ngấn nước, “Tư Chính Đình, sao anh có thể nói như vậy?”

Tư Chính Đình hờ hững nhìn cô ta một cái rồi dời mắt.

Đúng là bắt chước giống hệt Trang Nại Nại. Có điều, trên thế giới này, chỉ có một Trang Nại Nại mà thôi!

Lưu Tâm Thủy thấy Tư Chính Đình không để ý tới mình thì vừa khóc vừa chạy đi. Giống như Tư Chính Đình ức hiếp cô ta vô cùng quá quắt.

Thấy Lưu Tâm Thủy chạy đi, Lưu lão bèn cười nói: “Được rồi, trẻ con không hiểu chuyện, Tiểu Tư đừng trách con bé.”

Tư Chính Đình gật đầu, “Không hiểu chuyện thì đừng cho ra tiếp khách, lỡ như gây chuyện thì phải làm sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận