Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trong phòng trên lầu.

Thấy Tư Chính Đình đi rồi quay lại, mấy người trẻ tuổi có chút ngạc nhiên.

Trình Tư Triết ngạc nhiên nhất. Vừa rồi, Tư Chính Đình chỉ vào ngồi một lát, không chào hỏi bất cứ ai rồi cứ thế ra ngoài. Tư Chính Đình xưa nay vốn kiêu ngạo, luôn không xem ai ra gì như thế, nên chẳng ai dám nói gì anh. Có điều, sao đã đi rồi mà còn quay lại?

Tư Chính Đình quay lại ngồi chỗ cũ.

Trình Tư Triết ngồi cạnh Tư Chính Đình, hai người có thân phận tương đương nhau.

Thấy sắc mặt lạnh lùng của anh, không có người nào dám nói chuyện. Trình Tư Triết muốn bầu không khí sôi nổi một chút nên bắt chuyện với Tư Chính Đình: “Anh Tư, hình như anh rất bận? Tôi tới Bắc Kinh lâu rồi mà mới gặp anh được hai lần.”

Tư Chính Đình lạnh nhạt nhìn anh ta: “Không rảnh rỗi như anh.”

Trình Tư Triết: “!!!”


Vì sao anh ta có cảm giác Tư Chính Đình không thích anh ta? Hơn nữa, Tư Chính Đình đang châm chọc anh ta mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, không có nhiều dự án sao? Có phải anh ta đã đắc tội với vị này ở chỗ nào rồi không?

Trình Tư Triết cũng không bắt chuyện nữa. Anh ta không phải người ngu, anh ta nhìn ra được Tư Chính Đình không thích mình.

Ngồi thêm một lát, Lưu Tâm Thủy đẩy cửa vào.

Mấy người trong phòng nhìn ra, khi thấy bộ dáng của cô ta, ai nấy cũng phải trợn tròn mắt. Cô ta mặc một bộ lễ phục màu xanh lá, cả người giống như một con sâu rau lúc nhúc. Quần áo màu xanh lá không phải ai cũng mặc được, lúc này Lưu Tâm Thủy không khác gì một con hề. Mọi người đều nể mặt nhà họ Lưu nên ai cũng cố gắng nhịn cười.

Lưu Tâm Thủy bưng một đĩa bánh đi tới đặt trước mặt Tư Chính Đình, “Tư Chính Đình, anh ăn thử xem ngon không?”

Tư Chính Đình nhíu mày nhìn đĩa bánh, anh có thể tưởng tượng được cái bánh đó ngọt đến mức nào. Anh bình tĩnh nhìn Lưu Tâm Thủy, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc khó ai thấy được.

Lưu Tâm Thủy bị anh nhìn tới mức hốt hoảng, thấy ánh mắt của anh đảo qua đảo lại trên người cô ta. Lưu Tâm Thủy lập tức khẩn trương, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý.

Quả nhiên Trang Nại Nại nói đúng.


Cô ta mặc lễ phục màu xanh lá, ngài Tư liền nhìn cô ta, ít nhiều gì cũng không còn từ chối cô ta nữa.

Lưu Tâm Thủy nở nụ cười ngại ngùng, mở to đôi mắt trong veo, ngây thơ hỏi: “Tư Chính Đình, em đẹp không?”

Cô ta đã tìm hiểu Trang Nại Nại rất kỹ, tự cảm thấy Tư Chính Đình sẽ thích một người ngây thơ, cho nên cô ta mới hỏi như thế.

Cô ta nhìn Tư Chính Đình với ánh mắt mong đợi.

Mọi người trong phòng đều nhìn Tư Chính Đình.

Mỗi một người trong phòng, ai cũng là CEO đứng đầu một doanh nghiệp. Dù như vậy thì bọn họ vẫn xem Đế Hào là đầu tàu kinh tế.

Tư Chính Đình lạnh nhạt nhìn Lưu Tâm Thủy, nói ra lời trái lương tâm: “Lễ phục không tệ.”

Mắt Lưu Tâm Thủy sáng lên.

Tư Chính Đình nói tiếp: “Chỉ tiếc là người mặc không được đẹp lắm.”

Nụ cười trên mặt Lưu Tâm Thủy cứng đờ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận