Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tư Chính Đình giơ ghế lên, vừa định đập về phía cửa sổ thì đột nhiên nghe một tiếng “bịch” từ nhà vệ sinh truyền ra.

Anh hoảng sợ chạy vào nhà vệ sinh, Trang Nại Nại đã té lăn trên mặt đất. Sắc mặt của cô ửng hồng, trong mắt lộ ra vẻ mê man, dòng nước lạnh băng cũng không thể làm át đi cảm giác khô nóng trong người cô.

“Nại Nại!”

Tư Chính Đình hô lên, Trang Nại Nại cố mở mắt ra.

Trong lúc hoảng hốt, tiếng nói của Tư Chính Đình không qua máy biến âm nữa mà vang lên âm thanh thật.

Ánh mắt của Trang Nại Nại sáng lên, cô gọi to tên anh: “Tư Chính Đình!”

Sau đó, cô nhào vào người anh.

Cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trước mắt. Nhưng trên người anh có mùi vị quen thuộc, có thân hình quen thuộc, có cảm xúc quen thuộc, tất cả những thứ quen thuộc làm cô mất đi lý trí. Cô nôn nóng cởi đồ anh ra.

Tư Chính Đình: “!!!”

Anh cảm thấy cực kỳ buồn bực. Rốt cuộc cô có biết anh là ai không? Sao cô có thể nhào vào anh như thế?


Anh muốn đẩy cô ra, nhưng Trang Nại Nại đã bắt đầu mò loạn trên người anh, còn cắn xương quai xanh của anh nữa. Lập tức như có một dòng điện từ chỗ bị cắn lan ra khắp toàn thân, kích thích cơ thể anh, làm cho lý trí gần như bị đánh tan.

Tư Chính Đình cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đã mất đi lý trí đang leo trên người mình, đúng là… tự gây nghiệt mà.

Sau khi Nại Nại có thai ba tháng, hai người đều phải nhịn. Đã nửa năm rồi anh không ăn thịt, dù là suy nghĩ hay là cơ thể đều nhớ cô tới phát điên.

Bây giờ, ăn hay không ăn?

Lấy thân phận gì để ăn?

Anh còn chưa nghĩ xong, đã bị Trang Nại Nại đẩy nằm xuống đất.

Tư Chính Đình: “…”

Sao trước đây anh không biết cô mạnh mẽ như vậy?

Trước ngực bỗng mát lạnh, cô giống như một con cún con cắn xé rách áo của anh.


Tư Chính Đình: “!!!”

Sau đó, anh thấy cô dán mặt lên ngực anh... khuôn mặt còn tỏ ra rất thỏa mãn.

Lại càng giống… con cún con hơn.

Tư Chính Đình cười khổ. Sao sự tự chủ của anh lại mạnh như vậy? Nếu sự tự chủ không mạnh thì anh sẽ không còn lý trí, cũng sẽ không có cảm giác… như bị cưỡng hiếp thế này.

Ngài Tư rất buồn bực, vô cùng buồn bực, hậu quả rất nghiêm trọng.

***

Lưu Tâm Thủy không còn nghe tiếng nói bên trong phòng nữa, mới tươi cười rời đi. Đột nhiên, có một đôi tay từ phía sau lưng bụm miệng cô ta lại. Sau đó, cô ta bị kéo sang căn phòng cách vách.

Bên trong cũng có mùi hương kia.

Cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại, cô ta ở trong phòng một lúc lâu, cửa phòng mới lại mở ra. Một giọng nói hùng hậu truyền vào, “Tâm Thủy, con nói có chuyện quan trọng muốn nói với ba, là chuyện gì?”

Dứt lời, ông ta khép cửa phòng lại.

Lưu Tâm Thủy sửng sốt, nhưng nhiệt độ trong cơ thể làm cô ta không nghĩ được gì nhiều mà nhào thẳng tới chỗ Lưu lão.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận