Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Khoảng nửa tiếng sau, có nhân viên phục vụ dẫn một đám người lên lầu xem trò hay.

“Không phải nói lên đây xem trò hay sao? Trò hay đâu?” Có người hỏi.

Nhân viên đến cửa phòng 2016, vừa định mở ra thì cửa phòng 2018 bên cạnh đột nhiên mở ra. Bên trong truyền ra tiếng rên rỉ, mọi người tò mò bước qua, liền thấy một màn cực kỳ ướt át...

Ôi!

Lần dự tiệc mừng thọ này quả thật là rất đáng giá!

Đầu tiên là thấy một màn xuân cung đồ sống động dưới pháo hoa, bây giờ lại thấy một màn giữa cha và con gái nuôi.

Lúc mọi người xôn xao, Lưu lão đã tỉnh táo lại. Ông ta đẩy Lưu Tâm Thủy ra, tức giận tát lên mặt cô ta một cái. Lưu Tâm Thủy mờ mịt nhìn xung quanh, ôm chăn trùm kín người mình, không hiểu ra sao nhìn người trước mặt.

Quý Thần đúng lúc đi tới nói, “Lưu lão, ông chủ chúng tôi nói cô Lưu thân thể mềm mại, tuổi trẻ sức tráng, ông chủ sợ mình không thỏa mãn được cô Lưu, nên ngài tự mình dạy dỗ thì tốt hơn.”

Câu nói này chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Lưu lão.

Lưu lão tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặc xong quần áo liền đi ra ngoài, bỏ lại Lưu Tâm Thủy tiếp tục nức nở trong phòng.


Mọi người ngoài hành lang cũng tản đi hết, chỉ còn Quý Thần và Đại Tráng đứng canh ở ngoài.

Đại Tráng gãi đầu, cười ngây ngô hỏi, “Sao ông chủ biết Lưu Tâm Thủy sẽ không cam lòng?”

Quý Thần liếc Đại Tráng, “Có chuyện gì mà ông chủ không biết?”

Đại Tráng: “…”

Đại Tráng nhìn sang căn phòng cách vách, “Bây giờ chúng ta vào đó cứu ông chủ ra hả?”

Quý Thần lắc đầu, thở dài, “Thảo nào cậu chỉ có thể làm vệ sĩ.”

Đại Tráng nghe không hiểu, “Là sao?”

Quý Thần nói: “Đã lâu rồi ông chủ và bà chủ không ở riêng với nhau là vì bà chủ giận dỗi, không thèm để ý tới ông chủ. Cậu nói xem, lúc này ông chủ có muốn cậu tới cứu mình không?”

Đại Tráng: “Ồ, anh thật thông minh!”


Quý Thần đắc ý ngẩng cao đầu, đây là chuyện đương nhiên rồi. Nếu không… sao anh ta có thể làm trợ lý thân cận của ngài Tư? Hừm… sau chuyện này, anh ta nhất định phải tìm ông chủ đòi tăng lương!

Quý Thần mải đắc ý mà không hề biết, lúc này Tư Chính Đình chỉ ước gì có thể chém Quý Thần ra hàng trăm nghìn mảnh.

Anh đã báo cho bọn họ biết trước, sao bây giờ còn chưa tới đây?

Tư Chình Đình cúi đầu nhìn Trang Nại Nại vẫn đang đu bám trên người mình, vụng về cắn xé áo anh. Mỗi một lần đụng chạm của cô, lại khiến anh cảm thấy máu nóng phun trào, còn thêm cả mùi hương kích tình kia nữa, anh gần như không nhịn nổi...

“Roẹt!”

Trang Nại Nại lại cắn rách một mảnh vải, tiếng xé vải kích thích chút lý trí cuối cùng của Tư Chính Đình. Anh xoay người đè lên Trang Nại Nại, nắm hai tay cô thả dọc theo thân thể, không để cô vùng vẫy, cúi đầu hôn lên đôi môi ngày nhớ đêm mong.

Thôi được rồi!

Khổ cực lâu như vậy, sắp xếp bố cục lâu như vậy, muốn giải quyết từng bước một để cô từ từ trưởng thành. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Cuối cùng, anh vẫn không bước qua cửa ải của cô.

Nụ hôn của anh như muốn nuốt trọn cô, anh không khống chế cảm xúc của mình nữa. Đang định làm tới cùng, lại nhận ra Trang Nại Nại đang giãy giụa. Hình như cô đã hơi tỉnh táo lại, cô đẩy mạnh anh ra, “Không được! Không thể có lỗi với anh ấy! Không được!”

Tư Chính Đình cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Nại Nại, là anh, anh là Tư Chính Đình.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận