Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Bức ảnh đen trắng cũ nát, còn có vài vết đen do bị đốt. Ba cô gái đang độ tuổi như hoa như ngọc, cười rất hồn nhiên trong sáng. Lúc trước bọn họ đều cho rằng tương lai sẽ tươi sáng, thậm chí còn nói với nhau rằng không được lấy chồng quá xa, dù có kết hôn cũng phải mua ba căn biệt thự để làm hàng xóm của nhau. Nhưng có ai ngờ, sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Trông thấy bức ảnh này, trong mắt Đinh Mộng Á hiện vẻ hoài niệm. Ánh mắt bà nhìn đăm đăm vào bức ảnh. Lúc rời khỏi nhà để về nước lập gia đình, bà đã đốt hết tất cả những thứ kỷ niệm này, khiến bọn họ bây giờ dù có muốn xem lại thì cũng không thể tìm lại được. Không ngờ, hôm nay bà lại nhìn thấy bức ảnh này trong tay Trang Nại Nại. Vẻ mặt bà hơi hốt hoảng, giống như nhớ lại cảnh ba cô gái liều mạng chạy trốn khỏi nhà năm đó, lại giống như đang nhớ lại những năm tháng như hoa đó.

Quản gia cũng không ngờ Trang Nại Nại lại tìm được một bức ảnh như vậy. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung non nớt trên bức ảnh, rồi ông lại nhìn Đinh Mộng Á. Dù được chăm chút kỹ càng nhưng bà vẫn thay đổi nhiều với năm mười mấy tuổi. Bà đã trưởng thành, chín chắn hơn, thậm chí tóc còn có vài sợi bạc.

Thì ra chúng ta đều đã già rồi.

Trong phút chốc, trong phòng không có ai lên tiếng.

Trang Nại Nại nhìn chằm chằm vào hai người, thấy vẻ mặt bọn họ lộ ra sự khác thường thì hỏi tiếp: “Chú Lý, người này là Tiêu Mộ Thanh sao?”

Cô chỉ vào cái người có tướng mạo khá giống mình.

Chú Lý nhìn Đinh Mộng Á, thấy bà không phản đối thì khẽ gật đầu.


Trang Nại Nại lại chỉ vào khuôn mặt thứ ba, “Vậy còn đây là ai?”

Chú Lý thở dài, “Người này là Tiêu Cốc Vân, người nhà họ Tiêu, cũng chính là mẹ của cô Tiêu Thái Bạch đã đến Bắc Kinh vào thời gian trước.”

Quả nhiên là bà ta!

“Chú Lý, mẹ cháu... là ai?”

Khuôn mặt của mẹ không giống bất cứ ai trong bức ảnh này, nhưng cô biết rất rõ rằng quan hệ của bà và ba người này có điều gì đó khác thường, thậm chí rất có thể là...

Quản gia Lý nghe vậy thì thở dài, nhìn Đinh Mộng Á rồi nói: “Chuyện này chỉ e là phải hỏi Cố Đức Thọ. Nguyên nhân và tình huống cụ thể chuyện năm đó phải hỏi đến Cố Đức Thọ. Chỉ có ông ta mới biết rõ chuyện này nhất. Những điều chúng tôi biết chỉ là suy đoán chứ không chắc chắn.”

Còn phải đi hỏi Cố Đức Thọ nữa!

Trang Nại Nại thất vọng.


Lại nhìn quản gia Lý và Đinh Mộng Á, cô đã xác định được bà không mất trí nhớ, nguyên nhân bà phải giả vờ mất trí là để cho cô và Tư Chính Đình có một lý do chia tay hợp lý.

Nhưng tại sao Tư Chính Đình lại phải chia tay cô? Trong chuyện này còn có ẩn tình gì?

Trước đây cô cứ nghĩ rằng là do nhà họ Tư đấu đá nhau, cô làm vướng tay vướng chân Tư Chính Đình... Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy anh làm như vậy là vì cô.

Cô có quan hệ gì với nhà họ Tiêu?

Mẹ cô... là ai?

Trang Nại Nại ôm những thắc mắc này ra khỏi biệt thự của Đinh Mộng Á.

Vài ngày sau, cô nhận được điện thoại của Tô Ngạn Bân: “Nại Nại, nhà họ Cố phá sản rồi, cô có muốn đi xem trò hề của họ không?”

Đương nhiên là muốn rồi!

Cô còn muốn hỏi rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào nữa cơ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận