Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Bà ta dựa vào đâu mà sai khiến cô?

Trang Nại Nại cười lạnh, “Lý Ngọc Phượng, bà nói mớ gì đấy?”

Lý Ngọc Phượng cười quái đản, “Tao nghe nói mày đã là cổ đông trong Studio thiết kế Tư Triết. Studio đó giành được hạng mục khách sạn Royal, thể nào cũng sẽ thu được lợi nhuận mấy chục triệu, chắc chắn bây giờ mày có rất nhiều tiền!”

“Tôi có tiền hay không thì liên quan gì đến bà?” Trang Nại Nại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Não của bà ta có nếp nhăn không vậy? Bọn họ gài bẫy cô như thế, bây giờ còn dám đòi tiền cô?

“Bất kể thế nào thì Cố Đức Thọ vẫn là ba mày, còn tao vẫn là mẹ mày, mấy đứa nó đều là em ruột của mày! Mày có trách nhiệm phải phụng dưỡng cha mẹ! Mày có tin nếu mày không cho chúng tao tiền thì tao sẽ kiện mày ra tòa không?”

Trang Nại Nại nghe vậy liền buồn cười. Vốn dĩ cô cũng chỉ muốn đến hỏi chuyện mẹ Trang, không ngờ lại bị keo da trâu là Lý Ngọc Phượng bám dính lên. Bà ta thật sự cho rằng cô dễ bị ức hiếp sao?

Trang Nại Nại nén giận, nhìn sang Cố Đức Thọ, thấy ông ta mơ màng mở mắt, dường như vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô bèn cười lạnh nói: “Bà chắc chắn bà là mẹ tôi?”


Ánh mắt của Lý Ngọc Phượng khựng lại, rồi lại nhìn về phía khác, “Bất kể thế nào thì Cố Đức Thọ vẫn là ba mày! Nếu chuyện này mà lôi ra tòa thì bọn tao vẫn là người có lý, chắc chắn sẽ thắng kiện! Bao nhiêu năm qua, làm gì có vụ án kiện con cái không phụng dưỡng cha mẹ nào mà không thắng kiện đâu!”

Trang Nại Nại cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác phiền chán. Cô không ngờ nhà họ Cố đã lụi tàn mà vẫn có thể gây ra phiền phức cho cô. Quả thật cũng có điều luật ghi phải phụng dưỡng cha mẹ vô điều kiện.

Nhưng bọn họ muốn ở trong căn hộ đó sao?

“Căn hộ đó do mẹ tôi đứng tên, không phải của tôi, các người không có quyền được ở đó.”

Lý Ngọc Phượng nghe vậy thì cắn môi, “Muốn bọn tao không quấy rầy cuộc sống của mày cũng được, nhưng mày phải đưa tiền sinh hoạt cho bọn tao! Bọn tao thuê nhà, ăn cơm, cái gì cũng cần đến tiền, mỗi tháng một trăm nghìn NDT!”

Mỗi tháng một trăm nghìn NDT?


Bọn họ nghĩ cô là cây rụng tiền chắc?

Lúc này, Cố Đức Thọ cũng đã mở mắt ra, nấc một cái, mùi rượu và mùi nôn mửa liền lan ra, khiến tất cả mọi người đều tự giác đứng dịch ra xa.

Trang Nại Nại thấy Cố Đức Thọ đã tỉnh, bèn lấy một cái thẻ ATM từ trong túi ra, “Trong này có một trăm nghìn NDT!”

Lý Ngọc Phượng và Cố Tinh San nghe vậy, hai mắt liền sáng bừng, thậm chí Cố Tinh San còn muốn tiến lên giật lấy cái thẻ.

Trang Nại Nại lanh lẹ tránh bàn tay của cô ta, nắm chặt cái thẻ trong tay rồi cười lạnh nói: “Lý Ngọc Phượng, bà muốn lấy tiền thì phải trả lời tôi mấy câu hỏi.”

Lý Ngọc Phượng cau mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm thẻ. Trước khi, trong nhà còn có tiền, mấy trăm nghìn chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ đã bao giờ phải để tâm chứ? Nhưng bây giờ bọn họ chẳng có xu nào, một trăm nghìn cũng đã là một con số lớn rồi.

“Mày nói đi.”

Trang Nại Nại nhìn bà ta chằm chằm, “Tôi hỏi bà, chuyện mẹ tôi trộm con năm đó rốt cuộc là thế nào?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận