Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Lời của cô ấy hệt như sét đánh ngang tai Trang Nại Nại.

Cô thích Từ Đại Chí?

Mặc dù đã ý thức được vấn đề này, nhưng lúc nghe Lâm Hi Nhi hỏi, cô vẫn thấy hơi mông lung.

Lâm Hi Nhi lại nói: “Cậu rời khỏi Studio Tư Triết có phải là vì muốn để Từ Đại Chí về đi làm, cậu sợ anh ta không có việc làm? Nghe cậu nói thì hình như ngài Tư đã biết chuyện tình một đêm của cậu và Từ Đại Chí rồi, nên cậu lo anh ta không tìm được việc. Ngài Trình là người duy nhất dám nhận Từ Đại Chí vào lúc này.”

Thật vậy sao?

Thật ra ngay cả cô cũng không hiểu sao cô lại phải nghỉ việc. Nhưng nghe Lâm Hi Nhi nói vậy, cô bỗng cảm thấy hình như đúng là thế.

Nhưng sao cô lại thích Từ Đại Chí được!


Trang Nại Nại cắn môi: “Không phải như vậy đâu!”

Trang Nại Nại nói lời này cực kỳ dứt khoát, nhìn thì có vẻ như để Lâm Hi Nhi nghe, nhưng thật ra là nói cho chính bản thân cô nghe.

Lâm Hi Nhi thở dài, “Cũng phải, Nại Nại của chúng ta không phải là người lăng nhăng nay thích người nọ mai thích người kia. Nghe cậu nói thế, tớ nghĩ có lẽ ngài Tư cũng rất yêu cậu, bây giờ phải xa cậu chắc chắn là có lý do. Hai người đã có hai mụn con trai rồi, sau này còn phải ở bên nhau, cậu cũng không thể…”

“Hi Nhi… Mình không còn sạch sẽ nữa, sao có thể ở bên anh ấy được?”

Trong phút chốc, cả hai người đều không nói gì. Trang Nại Nại nói xong những lời này thì nước mắt cũng rơi xuống. Thời gian qua, cô đã ép bản thân mình bận rộn hết mức để tránh nghĩ đến vấn đề này. Hoặc phải nói là cô đã cố hết sức lảng tránh, không nghĩ đến nó.

Đã qua một thời gian dài như vậy, cô cho rằng mình đã nguôi ngoai rồi, nhưng không ngờ lúc nói những lời này với Lâm Hi Nhi, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng. Trái tim cô cứ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến ngạt thở.

Thời gian im lặng kéo dài, khiến lòng người thấy hoảng hốt.


Cuối cùng vẫn là Lâm Hi Nhi lên tiếng trước, “Ngài Tư biết đây vốn không phải lỗi của cậu nên sẽ tha thứ cho cậu thôi.”

Sẽ tha thứ sao?

Dù anh bằng lòng tha thứ cho cô, nhưng cô... không muốn để anh phải thiệt thòi.

Anh tốt như vậy, tuyệt vời như vậy, tất cả những lần đầu tiên của anh đều là dành cho cô. Dù tình yêu của hai người có đau khổ, trắc trở đi chăng nữa thì tình yêu đó vẫn rất chân thành và thuần khiết.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi rồi nói, “Hi Nhi, đừng nói chuyện này nữa.”

Lâm Hi Nhi “à” một tiếng rồi lại hỏi một vấn đề đang khiến Trang Nại Nại điên đầu, “Vậy cậu là con gái ruột của dì Trang à? Nếu như thế thì chẳng phải cậu là người thừa kế của nhà họ Tiêu sao?”

Trang Nại Nại: “!!!”

Rốt cuộc cô là ai, chỉ trùng hợp giống với mẹ lúc trẻ hay thật sự là con ruột của mẹ? Vấn đề này chỉ có mẹ Trang mới biết được. Nhưng mẹ được chuẩn đoán khó mang thai, đến tận bây giờ cô cũng không biết mình từ đâu ra. Cũng đâu thể là do Cố Đức Thọ và hòn đá sinh ra, đúng không?

Trang Nại Nại cảm thấy Lâm Hi Nhi bình thường ngốc nghếch ngờ nghệch, thế mà chẳng hiểu sao hôm nay toàn hỏi những câu mấu chốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận