Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tô Ngạn Bân xua tay cười cười: “Tôi không quen, nhưng ở Bắc Kinh này có ai mà Tư Lão Đại không quen đâu chứ?”

Lưu Bính Hàng: “...”

Lưu Bính Hàng thật sự cạn lời, “Cậu hỏi thử đi, có thể Tư Lão Đại không quen thật ấy chứ. Cậu cũng biết người trong giới chúng ta chẳng mấy khi tiếp xúc với mấy nữ minh tinh trong ngành giải trí vì sợ có scandal không hay. Hơn nữa, chồng cái cô Đường Hạ kia là Phong Kiêu, đâu phải là người chúng ta động vào được?”

Tô Ngạn Bân vẫn chẳng thèm để tâm, “Cậu rầu rĩ cái gì chứ? Người cần phải buồn trong chuyện này là Tư Lão Đại cơ mà, tôi chả quan tâm.”

Nói rồi, Tô Ngạn Bân lại gọi cho Tư Chính Đình, “Tư Lão Đại, là tôi...”

Tô Ngạn Bân sung sướng đẩy phiền não này đi.

Còn Tư Chính Đình thì sao?

Chỉ mới nghe điện thoại hai phút, anh đã nhắn số điện thoại và địa chỉ của Đường Hạ, thậm chí còn có cả email cho Tô Ngạn Bân.

Tô Ngạn Bân: “!!!”


Anh ta không quan tâm đến showbiz, cũng không biết Đường Hạ, nhưng anh ta lại biết Phong Kiêu. Người này là nhân vật chỉ cần giẫm chân một cái thì mặt đất cũng phải rung chuyển. Muốn lấy được cách liên lạc với vợ người này còn khó hơn lên trời, sao Tư Lão Đại lấy được?

Tô Ngạn Bân vừa nghĩ vừa gửi lại tin nhắn cho Trang Nại Nại.

***

Tư Chính Đình gửi tin nhắn xong lại cúi đầu.

Quý Thần đứng bên cạnh, nhếch môi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh. Ông chủ, ngài có biết cú điện thoại gọi cho Phong Kiêu vừa rồi tổn thất mấy trăm triệu NDT không?

Một mảnh đất tốt của bọn họ cứ thế tặng cho Phong Kiêu! Vậy mà Phong Kiêu còn không mấy bằng lòng, nếu không nhờ vợ anh ta mở lời thì chỉ e người ta còn chẳng cần.

Quý Thần hôm nay đã được phổ cập thêm kiến thức. Mấy cái người này đúng là chiều vợ thành nghiện rồi!

Một người thì chắp tay nhường lại một khu đất chỉ để một đại minh tinh mặc trang phục do vợ mình thiết kế!


Một người thì lo vợ mặc trang phục không đẹp nên dù có được tặng một khu đất cũng không cần!

Cuối cùng thì khu đất trống đó cũng chỉ đổi lại được cho bà chủ một cơ hội.

Quý Thần muốn khóc lắm rồi. Bà chủ, cô có biết cơ hội này trị giá bao nhiêu tiền không?

Lúc Quý Thần đang thầm tiếc rẻ thì Tư Chính Đình bỗng hỏi: “Tiêu Thái Bạch đã tìm được Mino chưa?”

Quý Thần lập tức đứng thẳng lưng, “Đã tìm được rồi. Chúng tôi cũng đã bảo mật kỹ lưỡng mọi thông tin của bà chủ, bọn họ sẽ không điều tra được bất cứ thứ gì. Bây giờ chúng tôi sẽ từ từ để lộ một vài thông tin, như vậy mới không làm người khác nghi ngờ. Mino hiện đã về quê cô ta ở Hà Bắc, ở trong một thị trấn. Hôm nay Tiêu Thái Bạch đã đích thân đến đó. Theo tôi biết, cô ta đã đặt vé bay sang Mỹ, chắc là muốn đưa Mino về.”

Tư Chính Đình nghe xong cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Quý Thần không nhịn được mà khẩn trương vì bầu không khí yên ắng này. Bọn họ sắp xếp đã lâu như vậy, cuối cùng cũng đã tới thời điểm quan trọng, sắp phải nghênh đón cuộc chiến cuối cùng rồi. Bà chủ sống hay chết còn phải xem vào lúc này.

Lúc đang nghĩ ngợi, Quý Thần bỗng nghe Tư Chính Đình hỏi một câu khiến anh ta không biết trả lời thế nào: “Từ Đại Chí đang ở đâu?”

Quý Thần: “!!!”

Sao vậy? Ông chủ không thể mặc kệ cái người tên Từ Đại Chí này nữa rồi sao?

Nhưng anh ta cũng không dám hỏi, đành cúi đầu đáp, “Tôi đi điều tra thử xem.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận