Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Những hình ảnh lúc anh cô độc một mình cứ ùa vào đầu cô. Có phải đã có những lúc một mình anh lẳng lặng ngồi trong xe, xung quanh xe cộ qua lại nườm nượp, người đến người đi chỉ để ngắm nhìn cô nhiều thêm một chút?

Một người đàn ông cao quý được người người ngưỡng mộ, nhưng lại vì cô mà cải trang thành người xấu xí, thậm chí còn đến Studio Tư Triết chỉ để đi làm với cô?

Cô đùa bỡn anh, bắt anh pha trà rót nước cho cô.

Cô trêu chọc anh mà anh vẫn lẳng lặng mặc cô trêu, ánh mắt nhìn cô vẫn luôn đầy vẻ bao dung.

Thậm chí cô còn từng bắt anh làm manocanh chỉ để tiết kiệm tiền, bắt anh mặc mấy bộ đồ lố lăng kia vào. Lúc đó, anh có từng oán giận cô không?

Trang Nại Nại ôm ngực.

Trong khoảng thời gian qua, những lúc đau khổ, vui mừng, hay gian nan gây dựng sự nghiệp, tất cả đều có bóng hình anh. Cô cứ tưởng anh đã bỏ rơi cô. Nhưng giờ cô mới biết thì ra anh vẫn luôn ở bên cô bằng dáng vẻ hèn mọn nhất, xấu xí nhất, chỉ để lặng lẽ bảo vệ cô.

Nước mắt Trang Nại Nại giàn giụa, không kiềm chế nổi nữa mà tí tách rơi.


Tư Chính Đình... Tư Chính Đình!

Từ Đại Chí bị Trang Nại Nại dọa cho ngây người.

Anh ta cũng chỉ bắt chuyện thôi mà, sao Trang Nại Nại lại đột nhiên khóc lóc thế này?

Anh ta luống cuống vỗ vai cô, “Ấy! Bạn học à, tuy chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu năm, nhưng cô cũng đâu cần vừa thấy tôi đã xúc động đến mức này.”

Nói rồi, Từ Đại Chí lại gãi đầu, vẻ mặt đầy lúng túng.

Trang Nại Nại lại như thể không nghe thấy lời anh ta nói, không ngừng chìm vào mạch cảm xúc của mình. Cô cắn môi lặng lẽ khóc, khiến người khác trông thấy cứ tưởng người đàn ông đứng trước mặt cô vừa gây ra lỗi lầm to lớn.

Từ Đại Chí chỉ biết ngây người.

Trang Nại Nại thật sự không nghe thấy lời anh ta nói, trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ và giọng nói của Tư Chính Đình. Đột nhiên cô đứng phắt dậy, thô lỗ lấy tay chùi nước mắt.


Cô muốn đi tìm Tư Chính Đình, cô muốn ôm anh khóc, cười.

Nhưng...

“Cô Trang, chúng ta phải lên máy bay rồi.”

Phải lên máy bay rồi?

Trang Nại Nại lấy lại tỉnh táo, mới nhớ ra là mình đang ở sân bay, chuẩn bị bay sang Mỹ.

Đúng, bây giờ cô không thể đi tìm Tư Chính Đình được. Cô phải giải quyết xong chuyện ở nước ngoài rồi mới có thể quang minh chính đại về tìm anh.

Cô lại lau nước mắt, gật đầu với trợ lý của Đường Hạ: “Vâng, chúng ta đi thôi.”

Trang Nại Nại kéo vali đi theo nhóm người vào khu vực check-in. Từ Đại Chí vẫn lẽo đẽo đi theo cô, “Ái chà chà, không ngờ cô lại đa sầu đa cảm như thế, tôi cảm động muốn chết rồi. Cô phải đi công tác sao?”

Từ Đại Chí lải nhải không ngừng, Trang Nại Nại bèn quay lại nhìn người đàn ông lạ mặt này, không nhịn được nên lại vừa khóc vừa cười. Từ Đại Chí đã xấu thế này rồi, nhưng Tư Chính Đình hóa trang xong còn hiệu quả hơn, càng làm nổi bật lên sự xấu xí của anh ta.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận