Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Xin lỗi ha! Ấy chết, tôi lại nói thêm một câu xin lỗi nữa rồi. Có cần phải đánh cô thêm một cái nữa không nhỉ?”

Nói rồi, cô lại hùng hổ tiến lên trước một bước, dọa cho Mino hốt hoảng lui ra sau vài bước.

“Cô muốn báo cảnh sát thì báo đi, nhưng tôi khuyên cô, trước hết nên nghĩ về tình cảnh của cô trước đi đã. Ừm... cô cứ từ từ mà nghĩ, tôi về nghỉ ngơi trước đây. Chắc chắn quản lý biết tôi nghỉ ở đâu, bao giờ cô nghĩ kỹ rồi mà vẫn muốn báo cảnh sát thì cứ đến tìm tôi.”

Nói rồi, cô vẫy vẫy tay với Mino, còn nháy mắt với quản lý nữa.

Quản lý cứ như vừa được xem hài kịch, đứng đưa lưng lại với Mino, giơ ngón cái lên với cô. Trang Nại Nại thoải mái cất bước rời đi.

Báo cảnh sát?

Nếu Mino dám báo thì sao còn có thể chạy tới đây khiêu khích cô?

Theo lời Trình Tư Triết, người thừa kế của nhà họ Tiêu trước khi được thừa nhận thì hoàn toàn không đáng được nhắc tới. Vì thế hoàn cảnh của Mino hiện giờ rất khó khăn, cô ta dám báo cảnh sát sao? Nếu dám thì cô ta đã báo từ nãy rồi, bắt cô đến đồn cảnh sát xin lỗi cô ta chẳng phải hơn sao?


Trang Nại Nại đi được một lúc rồi mới quay lại nhìn. Mino vẫn tức giận đứng giẫm chân ở đó. Không biết quản lý nói gì mà cô ta mới thôi, hung dữ nhìn theo Trang Nại Nại vài lần rồi mới bỏ đi.

Trang Nại Nại thè lưỡi, quay đầu lại thì thấy Đường Hạ đang đứng nhìn cô từ cách đó không xa.

Trang Nại Nại: “...”

Trang Nại Nại xấu hổ gãi đầu đi đến chỗ Đường Hạ.

Đường Hạ năm nay đã ba mươi tuổi, sinh được hai mụn con nhưng nhan sắc của cô ấy được chăm sóc bảo dưỡng rất kỹ, làn da mịn màng, trắng như lòng trắng trứng gà, Trang Nại Nại nhìn mà cũng hâm mộ, “Cô Đường.”

Đường Hạ cũng cười, “Không cần xưng hô với chị như thế đâu. Tên thật của chị là An Mộc, sau này chúng ta cũng coi như là bạn bè rồi.”

Trang Nại Nại gật đầu, “Chị đi tản bộ à?”


Đường Hạ lại càng cười ẩn ý hơn, “Đúng thế.”

Nếu không phải cậu Tư kia nhờ cô để mắt cô gái này một chút thì bây giờ cô đã làm ổ trong chăn rồi, ai mà muốn ra đây tản bộ chứ?

Trang Nại Nại vẫy tay chào Đường Hạ, “Vậy... em đi trước nhé.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

Đã biết nơi này là địa bàn của nhà họ Tiêu, Trang Nại Nại cảm thấy vẫn nên về phòng đợi thì hơn. Ngày mai, cô sẽ đi tham dự buổi lễ trao giải với Đường Hạ, sau đó từ từ nghĩ cách. Ở đây không biết đường nào mà lần, chưa biết chừng chỗ nào cũng đầy bẫy rập của Mino.

Trang Nại Nại vào thang máy đi lên tầng cô đang ở. Lúc đến trước cửa phòng, đang định lấy thẻ ra mở cửa thì cô phát hiện cửa phòng hơi hé mở. Cô đẩy nhẹ một cái, cửa phòng liền bị đẩy ra.

Trang Nại Nại giật nảy mình.

Cô cần thận thò đầu vào, thấy trong phòng không có ai thì mới chạy đến trước cửa phòng vệ sinh, lén lút nhòm vào qua khe hở, cũng không có ai. Lúc vào đến giữa phòng thì mới phát hiện vali đặt trên sofa của cô bị ai đó động vào. Trang Nại Nại vội vã mở vali ra xem. Đồ đạc bên trong lộn xộn nhưng lại không thiếu gì cả. Cô bèn vội vàng mở một vali khác ra.

Quả nhiên!

Lễ phục được chuẩn bị cho Đường Hạ đã bị cắt nát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận