Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tiêu Cốc Vân tự nhiên phóng khoáng, cũng không ỷ vào chuyện mình lớn tuổi hơn mà tự cho mình là trưởng bối, đã làm sai thì thẳng thắn nhận lỗi. Đừng nói đến người khác, ngay cả Trang Nại Nại cũng cảm thấy bà ta làm như vậy rất có phong độ.

Tiêu Cốc Vân nói đến đây rồi nhìn về Đường Hạ: “Cô An.” Sau đó lại hướng mắt về phía Phong Kiêu, “Ngài Phong, chúng tôi xin tặng hai vị thẻ VIP cao cấp, về sau hai vị đến khách sạn của Hoàng Gia Thịnh Thế sử dụng phòng tổng thống sẽ được miễn phí mãi mãi để bày tỏ sự áy náy của chúng tôi.”

Tiếp đó lại nhìn về phía Tư Chính Đình: “Ngài Tư, áo sơ mi của ngài là của Germanym, chúng tôi xin tặng ngài một tấm thẻ, về sau những chiếc áo sơ mi của ngài đều được tính cho Hoàng Gia Thịnh Thế, ngài cảm thấy thế nào?”

Đường Hạ cùng Tư Chính Đình gật đầu với Tiêu Cốc Vân tỏ ý chấp nhận lời xin lỗi, sau đó nói: “Chuyện này đối với tôi cũng không có tổn thất gì, chủ yếu là nhà thiết kế của tôi đã phải sửa đồ cho tôi suốt đêm, rất khổ cực.”

Những lời này là ra mặt cho Trang Nại Nại. Cô nói xong, Tiêu Cốc Vân liền quay đầu nhìn Trang Nại Nại. Ngay lập tức đôi mắt của bà ta co rụt lại. Tiêu Cốc Vân nhìn Trang Nại Nại chằm chằm, nhìn đến nỗi thất thần. Nhưng đường đường là người phụ trách Hoàng Gia Thịnh Thế thì có cái gì mà bà ta chưa từng trải qua? Sự kinh ngạc của bà ta cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi biến mất.


Bà ta mỉm cười, nói: “Cô bé này là nhà thiết kế sao? Một tuần sau, buổi trình diễn thời trang do công ty chúng tôi tài trợ sẽ bắt đầu, không biết cô có... thiết kế trang phục nào không?”

Một câu nói khiến ánh mắt của Trang Nại Nại sáng bừng lên.

Tiêu Cốc Vân này quả là lợi hại, tùy tiện nói một câu đã đánh thẳng vào giấc mộng của cô. Nếu như có thể tham gia buổi trình diễn thời trang ở Mỹ, vậy thì Cố Thị có thể sống lại rồi!

Trang Nại Nại còn chưa lên tiếng, Mino đứng cạnh đã tức giận nói: “Dựa vào cái gì? Tôi không đồng ý! Là cô ta hãm hại tôi, sao phải cho bọn họ tham gia trình diễn thời trang chứ? Thương hiệu thời trang của Cố Thị mãi mãi không ra hồn!”

Mino vừa dứt lời, Tiêu Cốc Vân liền lớn tiếng nói: “Đủ rồi! Bây giờ cô trở về cho tôi!”


Mino muốn cãi lại, nhưng Tiêu Cốc Vân nheo mắt lại nhìn cô ta khiến cô ta sợ đến nỗi không hé răng nổi, bèn mạnh mẽ xoay đi.

Tiêu Cốc Vân quay đầu nói: “Xin lỗi, con bé này lớn lên ở trong nước, hoàn cảnh sinh hoạt cũng không tốt lắm, không hiểu chuyện nên đã làm phiền mọi người rồi.”

Lời này...

Tất cả khách khứa nhìn nhau rồi đồng loạt nở nụ cười.

Tiêu Thái Bạch luôn mồm gọi Mino là chị, thế nhưng trong mắt Tiêu Cốc Vân, Mino này chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận