Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Lúc Trang Nại Nại ngẩng đầu lên thì trong mắt đã có thêm sự ngạc nhiên: “Ngài nói trông quen thuộc là vì giống với phong cách của Allen sao?”

Tiêu Cốc Vân sửng sốt, hiển nhiên bà ta không ngờ Trang Nại Nại lại nói thẳng ra như vậy. Bà ta gật đầu, Trang Nại Nại nở nụ cười với vẻ mặt sùng bái: “Lúc còn học đại học, khi mới bắt đầu tiếp xúc với thiết kế thời trang thì người thầy dẫn tôi vào con đường này là một người cực kì sùng bái Allen, cho nên thường xuyên cho tôi xem thiết kế của bà ấy để tôi học tập. Allen cũng được coi như là người thầy một nửa của tôi. Phong cách của tôi bây giờ cũng bất giác hướng theo bà ấy rồi.”

“Thầy của cô là...?”

“Thầy Triệu Minh!”

Đằng nào Triệu Minh cũng quen biết Allen, hơn nữa xét ý tứ thì có lẽ năm đó hai người họ giao tình cũng không ít, lấy ông ra làm lá chắn cũng thích hợp.

Tiêu Cốc Vân tỏ vẻ hiểu ra: “Hóa ra là anh ta.”

Trang Nại Nại nhíu mày, “Ngài biết ông ấy sao?”

Vừa dứt lời thì đột nhiên cô nghe thấy Tiêu Thái Bạch bật cười.


“Mẹ tôi chính là Allen!”

Cái gì?

Vẻ khiếp sợ trên mặt Trang Nại Nại lúc này không phải giả vờ.

Tiêu Cốc Vân là Allen?

Cái này... làm sao có thể?

Phong cách của một người là cố định, kể từ khi cô biết mẹ mình bị hủy dung phải phẫu thuật thẩm mỹ thì cô đã xác định mẹ mình chính là Allen rồi. Nhưng thầy Triệu Minh từng nói, dung mạo của Allen rất bình thường, cái tuyệt vời là khí chất. Lúc đó cô còn oán thầm thầy Triệu Minh mắt mờ.

Nhưng mà Tiêu Cốc Vân lại nói, Allen chính là bà ta?

Bộ dáng giật mình há hốc mồm của cô đã lấy lòng Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân. Hai người họ liếc nhìn nhau rồi không nhịn được phải bật cười.


Tiêu Cốc Vân đi tới nói với quản gia: “Đây là cô Trang, là nhà thiết kế đến thiết kế đồng phục cho trang viên, có lẽ phải ở đây vài ngày nên ông sắp xếp phòng cho cô ấy.”

Quản gia gật đầu.

Tiêu Cốc Vân lại hỏi: “Hôm nay ba thế nào? Đã ăn cơm tối chưa?”

Quản gia lắc đầu: “Ngài Tiêu nói muốn chờ mọi người về rồi cùng nhau ăn.”

Tiêu Cốc Vân gật đầu: “Vậy được, tôi lên xem ông ấy thế nào.”

Bà ta vừa nói xong thì một loạt tiếng bước chân chỉnh tề dồn dập truyền tới. Trang Nại Nại đưa mắt nhìn sang, thấy một hàng mấy người hầu mặc đồng phục đột nhiên lao ra, nhanh nhẹn vọt vào phòng ăn rồi bắt đầu sắp xếp bàn.

Quản gia nói với Tiêu Cốc Vân: “Chắc ngài Tiêu thấy mọi người đã về nên xuống lầu.”

Tiêu Cốc Vân nghe vậy lập tức đứng thẳng lên, ngay cả Tiêu Thái Bạch cũng trở nên cung kính trong nháy mắt.

Trang Nại Nại ngạc nhiên nhìn bọn họ, ngài Tiêu chắc là để chỉ ông ngoại của cô - Tiêu Khải?

Cô đang định quay đầu xem Tiêu Khải sẽ xuất hiện thế nào thì đột nhiên bị động tác của những người hầu làm cho giật mình. Bọn họ chia hai người thành một tổ, một người lấy ra thước dây từ trong túi cứ như làm ảo thuật, xong đó bắt đầu đo khoảng cách giữa hai chiếc ghế, tuyệt đối phải bằng nhau chính xác, mà phía đối diện cũng làm y hệt như thế. Tiếp đó Trang Nại Nại khiếp sợ nhận ra rằng lối trang trí hai bên phòng ăn cũng là sự đối xứng đến tuyệt đối.

Cái này... ông ngoại cô bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận