Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại hoảng sợ nhảy dựng lên, quay lại thì thấy quản gia đang nhìn cô. Trang Nại Nại có cảm giác bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu. Cô gãi đầu, cười với quản gia.
Quản gia lắc đầu, sau đó chỉ chỉ về phòng của Trang Nại Nại, ý bảo cô về phòng đi.
Trang Nại Nại cười làm lành với quản gia rồi giơ tay làm động tác tuân mệnh, sau đó đi về phòng. Lúc đi còn cố ngoái đầu lại nghe đám người dưới lầu nói chuyện.
Trang Nại Nại sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng. Cô vừa về đến cửa phòng mình, Tư Chính Đình đã ăn mặc gọn gàng bước ra cửa. Thấy cô, anh nhướn mày rồi phất phất tay, sau đó đi về hướng ngược lại.
Trang Nại Nại sửng sốt, nhưng cũng đi theo anh.
Tư Chính Đình dẫn cô vòng vèo vài nơi, rẽ vài khúc quanh, cuối cùng đi tới một hành lang ít người, ở đó có một góc khuất, có thể thấy rõ tình huống ở phòng khách dưới lầu.
Hình như ở đây đã lâu không có người ở, chắc sẽ không có ai đến đây.
Trang Nại Nại vui vẻ đứng sát góc, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tư Chính Đình: “Sao anh biết chỗ này vậy?”
Biệt thự nhà họ Tiêu rất lớn, mỗi tầng có hơn mười phòng. Nếu không có ai dẫn đường thì e rằng cô sẽ lạc mất.
Tư Chính Đình nhỏ giọng giải thích: “Hai lầu của biệt thự hoàn toàn cân đối với nhau. Nếu nó đối xứng như vậy thì chỗ này sẽ có một lỗ hổng nhỏ.”
Trang Nại Nại: “…”
Người thông minh chỉ cần xem cấu trúc của căn nhà là có thể biết ở đâu có cái gì?
Trang Nại Nại thầm cảm thán một chút, rồi tiếp tục nghe lén câu chuyện ở dưới lầu. Dù đám người đó có nói những lời sắc bén thế nào thì Tiêu Khải vẫn ngồi vững vàng, hai tay khoanh trước ngực, mím môi, không nói câu nào.
Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch đứng một bên, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cả đám người đang tranh cãi.
Mino đứng bên còn lại, nghe từng người chỉ trích mình.
Cuối cùng, cô ta không nhịn được nữa, giậm chân hét lên: “Mấy người nói bậy bạ cái gì? Tôi mới là tiểu thư của nhà họ Tiêu, cũng là người thừa kế duy nhất! Mấy người có ý gì? Chẳng lẽ muốn giao tài sản nhà họ Tiêu cho người ngoài sao?”
Một câu nói làm toàn bộ phòng khách trở nên yên lặng.
Mọi người đồng loạt nhìn Mino, cảm thấy không thể tin nổi.
Sao lại có người… ngu ngốc như vậy?
Tiêu Khải vốn không thay đổi sắc mặt bỗng nhíu mày, nhìn Mino với ánh mắt vô cùng lạnh. Ông nói: “Sáng sớm đã tới đây, rốt cuộc mấy người muốn nói gì?”
“Tiêu lão, chúng tôi đã biết chuyện hôm qua. Tiêu tiểu thư vừa ra tay đã là làm mất mặt ngài Phong và ngài Tư. Hai người bọn họ, một người có thế lực ở nước ngoài, người còn lại thì có sức ảnh hưởng rất lớn trong nước. Nếu nhà họ Tiêu chúng ta muốn tiến quân vào Trung Quốc thì nhất định phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với ngài Tư. Còn cô ta thì sao? Chỉ vì thù riêng của mình mà đắc tội với hai nhân vật lớn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui